[Naruto] Yêu Ghét

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Uchiha.... Hừ!

Shimura Danzo đặt tờ giấy tình báo xuống bàn sau rồi lại như là vô cùng tức giận đem tờ giấy vò nát, hừ lạnh một tiếng.

Chuyện Uchiha âm mưu phản loạn ông đương nhiên biết, rốt cuộc hệ thống tình báo của Root cũng không phải dạng vừa, ông cũng chuẩn bị cho chuyện này rất nhiều năm, chỉ đợi Uchiha có bất kỳ động tác nào là có thể xin chỉ thị Hokage đem lũ người kia một lưới bắt hết!

Nhưng mấy ngày nay, tình báo đưa tin đến lại là Uchiha vô cùng yên tĩnh, những động tác chuẩn bị phản loạn lúc trước giống như chỉ là trò đùa.

Lũ Uchiha sẽ không bỏ cuộc sớm thế được! Bọn chúng âm thầm chuẩn bị chuyện này hơn chục năm nay rồi!

Hay là bọn chúng lại âm mưu chuyện gì tiếp theo?

Danzo chống cằm nghi thần nghi quỷ nghĩ.

Dù sao cũng không thể để chuyện này cứ như vậy chấm dứt được.

- Thật may mắn....

Tiếng lẩm bẩm quanh quẩn trong căn phòng tối tăm. Ánh nến lắt léo hắt vào người đàn ông để lại một cái bóng vặn vẹo trên tường, khi rõ khi mờ.

- Đem Uchiha Shisui gọi đến!

......................

- Ân.... Sáng rồi sao?

Naruto mơ màng mở mắt, cả người đều được chôn trong chăn đệm mềm mại ấm áp, chỉ là cậu cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó....

- Sasuke? Tên kia đâu rồi?...

Naruto mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, tay quờ quờ bên cạnh thì hiển nhiên không sờ thấy một thân thể ấm áp khác đâu, mỗi sáng cậu đều được tỉnh dậy trong lòng ngực của Sasuke, vậy mà hôm nay lại không.

Cảm thấy cả buổi sáng đều không trọn vẹn!

Naruto mặc dù mắt vẫn còn giăng đầy sự buồn ngủ nhưng cũng không ngăn được việc cậu phồng má lên làm ra vẻ giận dỗi.

Nhưng ngay sau đó Naruto giật mình sực tỉnh, nhận ra mình vừa nghĩ cái gì, không chút lưu tình quăng cho chính mình một cái tát.

"Chát!"

Trời ơi!!! Cứu mạng aaaaaa! Từ bao giờ buổi sáng tỉnh dậy trong lòng ngực của tên khốn kia lại thành một thói quen vậy hả trời?!!!!

Sao thế này?! Sao lại có thể?! Mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy trời?!!!

Naruto ôm đầu ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc không ra nước mắt.

Sao cậu có thể nghĩ điều đáng sợ như vậy được!! Không! Không! Phải dọn ra! Phải dọn ra, cậu không thể ở chung phòng với tên Sasuke thêm được nữa! Tối nay nhất định phải dọn ra!!!

Naruto ngay lập tức đúng dậy, vỗ vỗ mặt mình cho mình tỉnh lại, kiên quyết đi xuống tầng để nói cho Sasuke nghe về việc cậu sẽ chuyển phòng!

Kurama nằm trong bụng Naruto nhàm chán nhắm mắt, nó không muốn nhắc đây là lần thứ mấy tên ngu ngốc "quyết tâm" về chuyện này đâu.

Khụ! Đừng nhìn Naruto kiên quyết như thế, trên thực tế đây là lần thứ N cậu nghĩ về việc này, chẳng qua không lần nào Sasuke để cậu thành công cả.

Giống như bây giờ chẳng hạn.

- Sasuke! Tối nay tớ phải tách phòng ngủ với cậu!!! Nhất định phải !

- Sao thế?

Sasuke ngồi trên ghế sofa cầm quyển sách không ngẩng đầu hỏi. Naruto nhỏ đang gặm bánh mỳ cũng đưa ánh mắt xanh lúng liếng nhìn cậu, cười gọi một tiếng:

- Nii-san! Chào buổi sáng

- Ách....chào buổi sáng nhóc...

Naruto gãi gãi đầu vô cùng bối rối. Bây giờ cậu phải nói thế nào aaaa?! Bảo là vì cảm thấy thiếu tên này vào buổi sáng thức dậy nên cảm thấy kỳ quái cho nên quyết định tách ra để làm quen?!

Nghe thế còn kỳ quái hơn có được không?!

- Dù.... Dù sao cũng phải tách phòng, còn hẳn một phòng còn gì!! Tớ sẽ ở cái phòng đó!

- Không được.

- Tại sao chứ?!!

- Ít nhất hôm nay không được, hôm nay chúng ta còn có chuyện phải làm.

Dù sao chỉ cần kéo qua hôm nay, với tính dễ quên của tên này thì mai lại quên hết chuyện này cho mà xem.

Dù sao mọi lần tên Đội sổ này dở chứng lên đòi tách phòng hắn đều giải quyết như thế.

Naruto nhỏ nghiêng nghiêng đầu nén cười, cuộc hội thoại này cậu sắp học thuộc lòng được rồi, nhưng chẳng hiểu sao Uzumaki-nii vẫn mắc bẫy.

Thật là ngốc quá đi!

(Mình chê chính mình ngốc, vâng nhất anh rồi Naruto ạ)

- Lại chuyện gì dattebayo.

Naruto ngay lập tức quên béng đi vụ tách phòng, ngồi xuống cầm lấy phần bánh mỳ đã nướng sẵn đặt trên bàn.

Cắn một miếng, giòn thật, tên Sasuke này càng ngày càng hiền huệ———

- Đi chém Danzo.

-Khụ Khụ Khụ!!!!! Cái khụ khụ!!! Cái gì khụ khụ!!!!

Naruto nhỏ hoảng sợ nhìn nii-san ho như sắp muốn khụ cả phổi ra đến nơi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ sau lưng Naruto, đôi mắt hoảng sợ trợn to cầu cứu nhìn Sasuke:

- Nii-san!! Uzumaki-nii hắn làm sao vậy?!!bg-ssp-{height:px}

Sasuke nhìn Naruto như vậy, chỉ nói một câu:

- Đáng đời, ngu ngốc.

Tuy miệng nói thế nhưng hắn vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh Naruto, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.

Chung quy, sau khi vất vả dừng cơn sặc kinh thiên động địa này lại, Naruto vội đứng dậy, tay kích động bám lấy vai Sasuke:

- Chém Danzo?!!

- Nhỏ cái mồm thôi không là cả cái Konoha này đều biết cậu đi giết Danzo đấy.

Naruto vội vàng lấy tay bụm miệng mình lại, nhưng vẫn nhịn không được hạ giọng hỏi:

- Sasuke, cậu chắc chứ dattebayo?

- Chắc chắn. Hay chẳng lẽ phải để lão diệt xong Uchiha rồi mới giết à?

Sasuke nhàn nhạt nhìn cậu một cái, trong mắt chỉ kém viết :"ngu ngốc nó vừa vừa thôi".

- Nhưng.... Về phía Đệ Tam?

Tuy luôn mồm nói chém Danzo nhưng đến lúc chuẩn bị động tay, Naruto lại có chút do dự, không phải cậu không muốn giết Danzo, nhưng nếu không ụp lên đầu lão cái tội danh gì thì cứ vậy giết thì không ổn lắm...

- Yên tâm đi, chém xong Danzo rồi báo cho Đệ Tam sau, chẳng lẽ Hokage còn bắt ta hồi sinh Danzo lại chắc?

Hơn nữa, Sasuke cười lạnh, hắn còn biết nhiều thứ để khiến Đệ Tam phải ra lệnh tử hình Danzo lắm, ra tay chẳng qua để trả thù mà thôi.

Ví dụ như tự ý nghiên cứu di thể của phu nhân Sơ Đại Uzumaki Mito, đào tạo các Ninja mang trong mình Chakra Vĩ Thú hay là khắc ấn Cấm thuật lên người các Ninja...

Chung quy là nhiều thứ thú vị lắm, đợi đến khi nào vứt đống đấy lên bàn làm việc Hokage, hắn rất muốn chứng kiến biểu tình khi ấy của Hokage Đệ Tam.

- Vậy được rồi dattebayo! Đi! Chúng ta đi luôn!

Naruto biết chuyện sẽ không chỉ đơn giản như Sasuke nói, nhưng chỉ cần tên này nói được thì chắc chắn là được! Vậy còn chần chờ gì nữa, đi thịt Danzo ngay và luôn!

Sasuke nhìn Naruto ôm thái độ toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn như thế, cảm giác trong lòng được đổ đầy nước ấm, cảm giác ấm dào dạt khiến hắn không khỏi sung sướng cong lên khoé miệng:

- Từ từ, phải để buổi tối chúng ta mới hành động được.

..................

Nửa đêm, đại đa số người dân ở Konoha đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có các Ninja trực đêm vẫn âm thầm trông giữ ở khắp các ngõ ngách xó xỉnh, đảm bảo rằng nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể ngay lập tức nhận ra và đưa ra phương án giải quyết.

Chỉ có hai bóng người âm thầm tránh qua tất cả các chỗ ẩn thân của các Ninja, nhanh nhẹn di chuyển mà không để bất cứ ai phát hiện ra.

Naruto âm thầm tiến vào trạng thái Tiên nhân cảm giác các chakra xung quanh, trong đầu vạch ra hàng loạt lựa chọn tối ưu để đến được nơi mà Sasuke đã thương lượng với cậu từ trước. Sasuke cũng bám sát cậu gắt gao.

Chẳng mấy chốc, Naruto và Sasuke đã đứng trước cửa một hang đá hẻo lánh ở sâu trong bìa rừng bao bọc Konoha.

- Ở đây?

Naruto thấp giọng hỏi.

Sasuke gật gật đầu, tiến lên, tay sờ sờ lấy vài vị trí ở cửa hang rồi đưa tay kết hàng loạt ấn, khẽ quát:

- Khai!

Ngay lập tức trong không khí như có cái gì vừa vỡ vụn, hẳn là một loại kết giới, nhưng kết giới này thậm chí còn tránh được cảm ứng của Naruto trong trạng thái Tiên Nhân là đủ hiểu nó thâm ảo thế nào.

Mà dùng một kết giới phức tạp như thế này che ở cửa một hang động thì dùng đầu ngón chân cũng biết có gì đó bất thường ở đây.

Sasuke dẫn đầu đi vào, Naruto sờ sờ mũi nhắm mắt theo sau, chẳng mấy chốc thân ảnh hai người biến mất trong bóng tối.

Phần hang đá lộ trên mặt đất còn tưởng nó nông đến mức chỉ có thể làm chỗ trú mưa, nhưng ai ngờ khi bước vào lại là một đường hầm dài quanh co khúc khuỷu rất nhiều ngã rẽ, không hề có đuốc, đen nghìn nghịt, Naruto phải toát ra Chakra cho nó chiếu sáng một chút, hơn nữa theo độ dốc thì hẳn là nó đang dẫn xuống sâu trong lòng đất.

Sasuke không biết vì lý do gì như thuộc lòng tất cả các ngã rẽ ở đây, đến khi cần rẽ không do dự chút nào rẽ trái hoặc phải, nhưng hai người vẫn đi một quãng đường dài, đi lâu đến mức Naruto sắp nhịn không được chuẩn bị mở miệng hỏi Sasuke xem hai bọn họ có bị lạc đường không thì ngay lúc này Sasuke dừng lại.

Trước mắt bọn hắn là một bức tường đất, không, nói đúng ra kiểu như là chỉ đào đến nơi này là dừng, thậm chí ngay cả trên mặt đất cũng lác đác đá vụn, thể hiện rõ tình trạng bị bỏ hoang của chỗ này.

Ngõ cụt...?!

Naruto trợn tròn mắt, sao lại là ngõ cụt?! Chẳng lẽ tên Sasuke này đi lạc thật sao?!

- Sasuke?! Sao lại là đường cụt?!

Hiển nhiên Sasuke sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, hắn chỉ liếc Naruto một cái rồi bước lên ngắm nghía một chút, rồi nhanh chóng giơ tay, ấn vào vài nơi mà ở trong mắt Naruto thề là nó thật sự không khác gì với các nơi khác, nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, trên bức tường đất bỗng nhiên có một khối đất hình chữ nhật tự dưng lõm xuống, không tiếng động di chuyển vào trong lộ ra một lối vào.

Thật sự có lối vào?!! Làm sao mà làm được hay vậy?!

Naruto lúc này quả thực phục Sasuke sát đất, chỉ kém quỳ xuống dâng ba nén hương lên kêu một tiếng "thần tiên" mà thôi. Thậm chí bên ngoài cậu cũng rất khoa trương chắp tay làm ra động tác vái lậy.

Sasuke nhìn Naruto như thế vừa tức vừa buồn cười, đành phải giơ tay kéo người vào lối đi vừa lộ ra kia, ngay sau khi bước vào, Sasuke đánh vài cái ấn, ngay lập tức , miếng đất hình chữ nhật lại lấp kín lại như ban đầu.

.................... Hết chương .............

Vài điều muốn nói:

Ai da, tác giả thực sự không am hiểu viết mấy cái này.... Chương sau còn cảnh đánh đánh giết giết nữa chữ, quả thực là sầu trắng đầu mà.

Mấy đoạn này tác giả khả năng viết khá non tay, đọc cảm giác không đã gì gì đó..... nhưng tha thứ cho tác giả đi, đây đã là cố lắm rồi ấy! Cố quá sắp thành quá cố luôn rồi nằm ngay đơ.

Trời biết là tác giả chỉ muốn viết yêu đương thôi! Yêu đương nó không thơm sao?! Sao phải tự làm khổ mình thế này huhu....

Muốn viết yêu đương não tàn không cần cốt truyện Q.Q.

Cảm giác chương này nó nhạt thật sự, vừa thiếu đường vừa thiếu muối, nhạt tuếch theo đúng nghĩa đen. Nhưng cốt truyện thì vẫn phải viết, phải xử xong Danzo rồi mới yên tâm đi chỗ khác thông não cho Nar được!

Ơn trời.... Mọi người hãy cứ tim và cmt bên dưới đi nhé! Muốn có chút động lực để viết hai chương khó khăn này hu hu, thật sự, cần truyền động lực gấp! hơi thở thoi thóp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio