Matatabi lười biếng nằm dưới tán cây, nôn nóng đong đưa hai cái đuôi của mình, thân thể được cấu tạo từ ngọn lửa xanh chợt tối chợt sáng trong bóng râm. Đôi mắt nó he hé mở lộ ra một đôi dị đồng, có như không liếc về một góc nào đó rồi lại như không có chuyện gì nhắm mắt lại.
... Chậc, có hai nhân loại.
Hai người này ở đây làm gì?.... Hơn nữa huyết kế của một tên nhân loại có chút đặc biệt, nếu dây vào sẽ rất mệt
Nghĩ đến những chuyện phiền toái có khả năng sẽ xảy ra, Matatabi đành phải cố gắng làm lơ hai tên nhân loại kia, âm thầm quyết định nếu như hai tên kia không làm ra chuyện gì liên quan đến nó thì nó nhất quyết sẽ không quản! Nhắm mắt cho qua!
Nếu Kurama ở đây chắc chắn sẽ cười nhạo nó không có phong thái Vĩ Thú, đối với những con "sâu" như vậy thì phải giơ tay đập chết mới phải. Nhưng cười thì cứ cười đi, nó không muốn dây vào đám dây mơ rễ má của loài người đâu.
Matatabi: ...Sao vẫn còn chưa đi?! nôn nóng bực tức-ing
Nhưng hiển nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vị Vĩ Thú nào đó không ngờ rằng trong tương lai nó chỉ muốn một vuốt tát chết chính mình lúc này, cho dù kéo đuôi cũng phải lôi nó rời đi, chạy thoát khỏi hai tên nhân loại này.
Mà ở trong lùm cây các đó không xa, Tobirama sau khi chắc chắn rằng quyển phong ấn và toàn bộ các nhẫn cụ đều sẵn sàng thì lúc này mới bày ra tư thế sẵn sàng, không nghiêng đầu hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
Izuna trong lúc nhất thời không phản ứng lại là tên Senju nào đó vừa hỏi mình, hơi ngớ người ra, đến khi Tobirama khó hiểu lặp lại một lần mới có chút lắp bắp trả lời:
- Rồi...Rồi!
Tobirama cau mày liếc hắn một cái, tên Uchiha này làm sao vậy? Có chắc là sẵn sàng chưa vậy? Nếu với cái tình trạng mơ hồ này mà xông lên thì cả hai người sẽ táng thân tại đây mất.
Như với cái tính cách làm nhiều hơn nói, Tobirama dùng mắt cẩn thận tỉ mỉ đánh giá Izuna từ trên xuống dưới một lần, thậm chí không yên lòng quét qua túi Nhẫn cụ của hắn hai ba lần, tuy rất muốn đích thân kiểm tra nhưng lại biết mình với tên Uchiha không đủ thân mật để làm điều đó, cuối cùng chỉ đành lặp lại lần thứ ba:
- Sẵn sàng chưa?
Izuna hơi xấu hổ khẽ khụ một tiếng, chắc chắn gật đầu:
- Rồi!
- Nếu vậy... Lên!
Tobirama đôi mắt nhìn chằm chằm quái vật cách đó không xa, đồng tử đỏ ngàu chiếu ra một mảnh lửa xanh lam, ra tiếng!
Ngay lập tức, hai bóng người biến mất!
........................
Một đầu tóc vàng đột ngột từ dưới cát xuất hiện, tiếp theo là một thanh niên lổm ngổm đào mình từ bên dưới đống cát lên, cát trên người cứ "rào rào" chảy xuống.
- Phi! Phi! Phi phi phi!!
Naruto cố gắng nhổ hết hạt cát đang tàn lưu tại trong miệng, nhưng cảm giác thô ráp cặn bã vẫn còn giấu ở các ngóc ngách vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Này, súc miệng đi.
Ngay lúc này, Sasuke cũng vô cùng tri kỉ đưa cho cậu bình nước.
Naruto tiếp nhận, vừa súc miệng vừa phát ra những tiếng càu nhàu, tay vỗ vỗ áo choàng.
Cậu ghét nhất sa mạc!
Mặc dù có bạn tốt ở Làng Cát cũng không thể khiến cậu thích cái nơi đầy cát này được!
Cát chui vào mắt, tai, mũi, rồi cả miệng, bám trên tóc, chui vào trong quần áo, ngứa chết đi được!
Mà do vừa chui từ hố cát ra nên Naruto chỉ cảm thấy tất cả các lỗ của mình đều bị cát chui vào (Ây... khụ khụ!), cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu này khiến cậu muốn phát cuồng!
- Aaaaaaaa
Naruto vừa giũ quần áo vừa điên tiết hét lên.
Sasuke cũng rất muốn an ủi cậu nhưng chính hắn cũng bị cái cảm giác cát bám trên người này làm cho cả người cũng vô cùng khó chịu, hơn nữa bệnh sạch sẽ của vị đại thiếu gia nào đó cũng vừa vặn phát tác khiến cho hắn nhăn mày chặt mày, nếp gấp như muốn kẹp chết một con ruồi.
Tất nhiên nếu chỉ đi trên sa mạc, với bản lĩnh của Ninja thì cũng không đến mức làm cho mình chật vật đến mức này nhưng chỉ là do vị Vĩ Thú nào đó "hảo tâm" tặng cho bọn hắn một cái ôm đầy nồng nhiệt với chiêu nào đó tương tự với chiêu Sa Mạc Đưa Ma của Jinchuuriki nào đó mới khiến bọn hắn thành ra thế này.
- Nhân loại! Sao các ngươi dám!!! Thả ta ra!!!!!
Khụ!... Và đương nhiên, ác giả ác báo, luật hoa quả sẽ không chừa một ai, vị Nhất Vĩ với uy danh có thể ngăn trẻ con khóc đêm kia hiện đã bị Naruto dùng xiềng xích Charka đặc trưng của tộc Uzumaki trói như tró bánh chứng vật vã nằm ở kia, cả thân thể khổng lồ bất lực lăn lăn lăn, trong miệng phát ra những tiếng gầm rú giận dữ.
Naruto móc móc một bên tai, đến gần nó, ôm ngực bĩu môi:
- Quả nhiên mai sau ông mới dễ thương hơn một chút dattebayo, tính cách của ông hiện tại chẳng khác quái gì lão Kurama khi mới gặp ta cả!
Shukaku cả người bỗng chốc cứng đờ, đại não được cấu tạo từ cát của nó chưa kịp load kịp việc nó nghe thấy một nhân loại dùng từ "dễ thương" để miêu tả nó thì lại nghe thấy cái tên nhân loại to gan kia nói nó giống Kurama!
Shukaku:!!!!!!
Nó? Giống cái tên hồ ly chín đuôi chó chết kia?!!!!!bg-ssp-{height:px}
- Sao ngươi dám bảo ta giống cái con cáo kia?! Ngươi có biết ngươi đang nói cái khỉ gió gì không hả? Nhân loại!!! Thả ta ra! Dám nói ta giống Cửu Vĩ! Ta phải giết chết ngươi!! Thả ra! Thả ra!! Ưm! Ư! Ưm!!!!!!
Tất nhiên nó không thể tránh thoát nổi Nhẫn Thuật gia truyền nhà Uzumaki, thân hình to mọng mặc cho lăn lộn thế nào cũng không thể tránh thoát khỏi đám xiêng xích màu đỏ, thậm chí từ đám "dây thừng" này, nó còn cảm nhận được Chakra thô bạo dữ dằn vô cùng quen thuộc, nhưng tại vì quá tức giận nên tạm thời chưa nhận ra là của ai, tất nhiên điều này cũng lại càng khiến nó táo bạo gào lên, vừa lăn lộn vừa gào thét giống như trẻ con, mặt mũi của Vĩ Thú quả thực bị nó ném hết.
Cuối cùng ngay cả Naruto cũng chịu không nổi tạp âm tiếng ồn của nó gây ra, đành phải dùng xích bó miệng nó lại, lúc này thế giới dường như mới yên tĩnh trở lại.
- Thật là... nhức đầu quá dattebayo!
Naruto đau đớn xoa xoa màng nhĩ bị Shukaku rống đến phát đau của mình, rồi lại cảm thấy vô cùng may mắn khi Kurama đang chìm vào giấc ngủ, nếu không một con gào bên ngoài, một con mắng bên trong khéo cậu phát điên lên mất, Naruto chậm rãi nhấc chân đi đến bên Sasuke.
Thực ra quá trình thu thạp Vĩ Thú của hai người cũng suôn sẻ như tưởng tượng.
Nếu như Vĩ Thú xuất hiện trong thời đại của bọn họ mới chỉ có % thực lực thì Vĩ Thú ở thời Chiến Quốc quả thực là vẫn giữ nguyên % thực lực, chỉ có một điều may mắn là hiện tại Vĩ Thú còn không ôm thù hận với con người, quá khích quá thì cũng là không thích mà thôi.
Giống như Shukaku chẳng hạn, nó sẽ công kích những nhân loại đi vào địa bàn của nó, nhưng cũng không cố ý đi săn giết nhân loại.
Còn nếu ôn hoà hơn sẽ giống như Matatabi, thông thường sẽ làm lơ nhân loại đi nhầm vào địa bàn mình, nhưng tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua những kẻ muốn săn giết nó.
Dù sao thì người bọn chúng coi là cha- Lục Đạo Tiên Nhân cũng mang đại đa số đặc điểm của con người.
Naruto vừa hỗ trợ Sasuke quấn băng vải lên cánh tay, nơi đó có một vết thương thon dài, tuy không quá sâu nhưng nếu không xử lý cầm máu thì sẽ chảy rất nhiều máu, tiếp đó cậu lại giúp Sasuke rửa sạch đất cát ở một vài miệng vết thương hở, lúc này mới có chút lo lắng nhìn con mắt Sharingan của hắn:
- Sasuke, mắt cậu không sao chứ?
Do phải dùng Ảo thuật và Susanoo quá nhiều cho nên hiện tại Naruto vẫn còn có thể thấy được vết máu kho cạn từ khoé mắt chảy xuống.
Sasuke lắc lắc đầu, thực ra chỉ với mức độ tổn thương này thì quá bình thường, nghỉ ngơi vài ngày nửa tháng là sẽ khỏi, nhưng hắn lại nghĩ nghĩ, việc thu thập Vĩ Thú gấp gáp, khả năng không có thời gian nghỉ ngơi thì chỉ đành lôi từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ mắt nhỏ, đưa cho Naruto ý muốn hắn nhỏ cho mình.
Thuốc này đúng là thuốc nhỏ mắt hiện đang được Uchiha rất thích dùng, nghe bảo phối phương và cách chế biến đều được đóng gói nhét trong đống sính lễ nhà Senju đưa sang. Ban đầu Uchiha còn bán tín bán nghi không dám dùng nhưng sau rất nhiều thẩm định kiểm tra và thấy tác dụng của nó thật sự rất tốt thì mới phổ cập rộng rãi, đến bây giờ cơ hồ mỗi Uchiha đều kè kè bên mình một lọ, đặc biệt với những Ninja đã mở Sharingan thì đã là một trong những vật tư không thể thiếu, luôn đặt trong túi Nhẫn cụ hằng ngày không rời thân.
Nếu như đám người kia biết được từ phối phương lẫn cách chế biến đều từ một tay Tobirama- Phó Lãnh đạo Senju nổi tiếng anti Uchiha nghiên cứu thành thì không biết sẽ bày ra vẻ mặt thú vị gì nhỉ, khéo không ít người sẽ bị doạ đến thức tỉnh Sharingan cũng không chừng.
Tất nhiên sản phẩm xuất từ tay vị Ninja Nghiên Cứu thuỷ tổ nào nào đó cũng không bao giờ làm chúng ta thất vọng, hiệu quả luôn luôn trên cả tuyệt vời.
Ngay khi nhỏ mắt xong, Sasuke chớp mắt hai cái, chỉ cảm thấy cảm giác mát lạnh bao trùm lấy toàn bộ giác mạc của hắn, như một bàn tay vô hình mềm mại xua đi nhức mỏi đau đớn, cái tổn thương mà hắn dự đoán mất không ít thời gian để nó hồi phục nay dường như mất tăm hơi, cảm giác Sharingan chưa bao giờ có được thoải mái như thế.
Sasuke mở mắt, con mắt bên phải trắng đen phân minh, khoé mắt dưới sự kích thích của thuốc hơi ửng đỏ lên, con ngươi đen nhánh nay được bọc một lớp hơi nước ở dưới ánh mặt trời như lấp lánh lên, đôi mắt u trầm trầm đột nhiên sáng ngời đến kỳ cục.
- Khụ!...
Naruto hơi xấu hổ dời đi tầm mắt, hai bên tai hơi đỏ lên.
Tên Sasuke này thể quái nào chỉ nhỏ mắt thôi mà cũng trở lên đẹp trai hơn là thế nào?! Chẳng lẽ đây là thuốc nhỏ mắt giúp cải thiện dung nhan sao?
Tên ngu ngốc nào đó bán tín bán nghi lăn lộn chai nhỏ mắt trong tay, thậm chí ngo nghoe rục rịch muốn thử nhỏ xem mình có biến đẹp trai hơn không, may mà bị Sasuke cản lại.
Thuốc này là thuốc chỉ định dùng cho Uchiha, nhỡ các Tộc khác nhỏ sau mắt ra vấn đề gì thì sao?!
Giống như đột nhiên thức tỉnh Sharingan gì đó!
... Đùa thôi.
Tóm lại, Shukaku bị bọn hắn nhét trong quyển phong ấn, tiếp tục khăn gói lên đường.
..................... Hết chương ...........
Vài điều muốn nói:
Tác giả đã quay trở lại rồi đây! Yohhh! Ai nhớ tác giả không hì hì.
Đợt này tiêm mũi hai sốt kinh quá, nằm liệt giường luôn, đến hôm qua mới coi như ổn định lại. Hôm nay trên cơ bản là khoẻ rồi~ Lại tung tăng nhảy nhót!
Mấy ngày không viết ngượng tay ghê.
Thấy thế quái nào cái đoạn nhỏ mắt như đang viết quảng cáo thuốc nhỏ mắt của cụ Nhị vầy trời.
"Mát lạnh, giảm mệt mỏi, nhỏ mắt giúp đôi mắt đẹp hơn! Hãy mua thuốc nhỏ mắt của Tobirama ngay!" Kiểu vậy...xấu hổ che mặt.
Nhân tiện, nay thứ rồi, cả tuần không làm việc đàng hoàng nhưng mà vẫn muốn ngửa tay xon vé vote....
Ai thương xót tác giả đi.... Ai còn vé cho tác giả xin với ngước mắt đáng thương.
Mọi người cũng đừng quên like và cmt bên dưới nhé! Yêu yêu nà~