Những ai bị ánh mắt tức giận kia đảo qua đều không khỏi rụt cổ, e dè không dám nhìn cậu.
Naruto hiện tại chỉ cảm thấy ngọn lửa giận sắp thiêu cháy lý trí của mình, nắm tay nắm chặt đến mức kêu lên "khanh khách".
Trời biết khi cậu vừa kết thúc trận chiến, vô cùng hưng phấn quay đầu muốn chia sẻ niềm vui này cùng Sasuke thì lại không ngờ đến lại sẽ chứng kiến cái cảnh Sasuke một mình quay lưng với đám người, thái hờ hững lạnh băng như bỏ mặc tất cả, và cái đám người kia đang dùng ánh mắt chỉ trích và thái độ thù hằn tấn công hắn!
Áo choàng đen dường như hoá thành áo trắng, khuôn mặt thành thục đẹp đẽ kia bỗng trẻ lại, thần thái hờ hững bỗng hoá thành sự thù địch, lạnh lẽo với tất cả thiện ý xung quanh. Đất bằng bỗng hoá thành mép vực, đám người kia bỗng như biến thành đám quái vật dị dạng đen ngòm vươn ra vô số bàn tay muốn đem thanh niên ấy kéo xuống, đem hắn nhuốm bẩn, xa đoạ!
Trong nháy mắt, Naruto còn tưởng mình lại nhìn thấy một Sasuke vì thù hận, vì giết một người mà từ bỏ tất cả kia, đứng chênh vênh giữa ranh giới thiện ác và xung quanh là muôn vàn ác ý đau khổ đang muốn nuốt chửng con người ấy!
Đặc biệt là còn có người muốn dùng vũ khí tấn công hắn!
Sasuke!
Khoé mắt Naruto như muốn nứt ra, dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến, một chân đá bay kẻ dám cả gan muốn thương tổn đến Sasuke của cậu! Sau rồi bằng một tư thái bảo hộ tuyệt đối đem Sasuke hộ sau lưng, dùng thái độ cứng rắn nhất đi đối mặt với đám người đầy ác ý kia!
Sasuke nhìn bóng lưng chặn trước mặt mình không khỏi ngẩn người, sau rồi lại như cảm thấy có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào trái tim, khiến cho trái tim hắn ấm hô hô, thoải mái đến muốn nhũn ra.
Hắn biết Naruto luôn bảo vệ hắn, từ trước đến giờ nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được điều này rõ ràng như vậy.
Hàng lông mi dài rũ xuống khẽ run rẩy, ngón tay của Sasuke có chút không được tự nhiên giật giật, ngay bây giờ, hắn bỗng rất muốn từ phía sau ôm lấy Naruto, đem thân hình tuy không cao lớn nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn kia vùi vào ngực thặt chặt, rồi đem mặt vùi vào mái tóc vàng lông xù xù kia và hít một hơi thật sâu.
Nhưng hiện tại vẫn còn trên chiến trường, hơn nữa trước mặt bao người.... Làm vậy có chút....
Sasuke mặt có chút đỏ lên vô cùng tiếc nuối đè ép xuống xúc động muốn thân thiết với người yêu của mình.
Còn đám Ninja kia trên cơ bản từ khi Naruto vô cùng cường thế xuất hiện đều đã câm miệng, trong lúc nhất thời không có ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, bầu không khí rơi vào trạng thái yên tĩnh đến xấu hổ, đặc biệt là vài Nịna tộc Senju ngay cả đến thở mạnh cũng không dám, dưới ánh mắt của Naruto cảm thấy hổ thẹn đến sắp vùi cả đầu xuống dưới đất.
Sau khi đầu óc bị kích động đến nóng lên nguội trở lại, không ít người thậm chí còn chẳng hiểu nổi vì sao mình lại có cảm xúc cực đoan khó hiểu vừa rồi. Mấy người to mồm hò hét vừa rồi đều sờ lên miệng mình, hoài nghi là chính mình bị dính Ảo thuật nên mới có thể nói ra những điều kinh khủng vừa rồi.
Bọn họ... vừa mới làm gì vậy? Trắc móc đổ lỗi lên đầu thanh niên vô tội kia?
... Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Không ít người trên mặt đều hiện lên vẻ mờ mịt, cảm giác như cái người kích động vừa rồi không phải là chính mình.
Naruto ngồi xổm xuống cạnh một cái xác, dùng tay khẽ đẩy ra lớp vỏ cháy đen làm lộ ra phần thịt trắng bóc, không hề giống của nhân loại kia, chỉ chỉ vào chỗ đó:
- Người này đã chết và bị Bạch Zetsu khống chế thân xác từ lâu rồi dattebayo! Cho nên ngay từ đầu thứ Sasuke giết chết là Bạch Zetsu chứ không phải đồng đội!
Nói rồi Naruto bực mình hừ lạnh một tiếng, không quản biểu tình như vỉ pha màu của bọn họ liền vỗ mông đứng dậy, chạy đến cạnh Sasuke, lo lắng túm lấy ống tay áo của hắn, cẩn thận khẽ gọi một tiếng:
- Sasuke.
Cậu sợ Sasuke sẽ lại nhớ đến cái khoảng thời gian kinh khủng kia. Chúng nó tuyệt đối không phải ký ức tốt đẹp gì.
Sasuke nhìn thanh niên trước mặt, khoé mắt nhu hoà cong lên, con ngươi đen như đong đầy mực nước óng ánh, mềm mại tản ra từng vòng gợn sóng. Hắn đặt tay lên mái tóc xù xù kia khẽ vuốt ve, trong cổ họng phát ra một tiếng đáp lại:
- Ừ.
Âm thanh nho nhỏ, giống như tiếng ngáy của động vật họ mèo cảm thấy thoải mái khi được vuốt ve, cộng thêm chút âm rung trong vòm họng của con người khiến cho âm thanh tự dưng mang lên chút gợi cảm.
Hắn thực sự không quan tâm, hiện tại người duy nhất có khả năng tác động đến tâm tình của hắn chỉ có tên ngốc trước mắt mà thôi.
Naruto nhìn chằm chằm vào mặt Sasuke một lúc, sau khi chắc chắn rằng tên này thật sự không để tâm đến thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu xen lẫn cảm giác đau lòng ê ẩm khiến cho cậu không khỏi túm lấy tay hắn, nắm thật chặt.
Phải chăng chính quãng thời gian đau khổ bất hạnh đến tột cùng kia đã đem một Uchiha Sasuke kiêu ngạo nhưng vô cùng mẫn cảm mài dũa thành một con người chai lì đến vô cảm như thế này?
Thậm chí ngay cả bàn tay này cũng trở nên cứng rắn như sắt đá, lòng bàn tay thô ráp như vỏ cây, không còn chút xúc cảm non mềm nào giống trong quá khứ của cậu.
Naruto không cầm lòng được, đem ngón tay từng ngón một lồng xen kẽ vào giữa các ngón tay của hắn rồi nắm thật chặt, hình thành nên một khối dính liền, giống như chỉ cần như vậy là sẽ không ai tách được hai người họ ra, trong lòng cũng vì suy nghĩ như vậy âm thầm nhảy nhót.
Trên mặt Naruto bất tri bất giác lại treo lên một nụ cười tươi roi rói, mắt xanh cũng cũng gạt đi toàn bộ khói mù, lại trở nên trong vắt giống như bầu trời mùa hè, sáng ngời và ấm áp vô cùng.
Sasuke thấy tâm trạng của tên ngốc nào đó đã vui vẻ trở lại cũng lặng lẽ gợi lên khoé miệng, đôi mắt chăm chú dõi theo người bên cạnh, ánh mắt cẩn thận, nhu hoà rồi lại mang thêm chút nóng cháy, giống như đang nhìn cả thế giới của mình.
Senju Toka đứng bên cạnh bị bầu không khí ngọt ngào giữa hai người làm cho mấy lần muốn mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại. Cuối cùng vì tình hình cấp bách đành phải căng da đầu hội báo:
- Ngài Naruto! Địch nhân ở đây đã được quét sạch, tình hình không còn đáng lo ngại nữa nhưng các phương hướng khác vẫn rất cần sự trợ giúp của ngài và ngài Sasuke!
Nói xong, cô như cảm thấy ngữ khí của mình không đủ thành khẩn liền khom lưng kính cẩn cúi người, hô lên:
- Làm ơn ngài!
Naruto thấy dáng này của cô không khỏi có chút tay chân luống cuống, mặc dù nhìn hai người tuổi không mấy biệt nhưng trên thực tế bối phận của người phụ nữ này phải được tính đến hàng tổ tiên của cậu đấy! Bị "tổ tiên" gọi là "ngài" đã cảm thấy thẹn lắm rồi giờ lại còn được "tổ tiên" hành đại lễ, tổn thọ quá dattebayo!
- Không, không cần phải vậy đâu dattebayo! Chỉ cần nói cho ta là phương hướng là được!bg-ssp-{height:px}
Naruto vội vàng nâng Toka dậy, lắc đầu lia lịa như sợ vị "tổ tiên" này sẽ lại hành một cái đại lễ nữa, như vậy thì khéo cậu tổn hết thọ mà chết ở đây mất!
Senju Toka biết khẩn cầu của mình được chấp thuận liền cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng chỉ vào ba phương hướng còn lại, đến khi chỉ đến phương hướng tộc Uchiha đang đại chiến Làng Mây thì đột nhiên hơi dừng một chút rồi mới không tình nguyện chậm rì rì nói:
- Tộc Uchiha đi cùng với Nhị Vĩ cho nên tình hình hẳn là sẽ khả quan nhất, ngài có thể xếp hướng đó vào đích đến cuối cùng.
Tốt nhất là đừng đến chi viện càng tốt, để đám Uchiha kia cũng què cụt, tổn thất lớn như bọn họ thì cô mới đỡ mất mặt!
Senju Toka - người đi theo trường phái Anti Uchiha của Phó Lãnh đạo nhà mình- căm giận nghĩ.
- Rồi! Cứ giao cho ta dattebayo!
Naruto dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình, cười vô cùng xán lạn tự tin.
Tất nhiên cậu cũng có đủ thực lực để phát ngôn cuồng vọng như vậy, rốt cuộc hiếm ai trên đời có thể dùng sức một người xoay chuyển chiến cuộc.
Nói rồi Sasuke liền lôi kéo Naruto dùng Rinnegan dịch chuyển đi, trên chiến trường không điều gì là không thể cho nên để tránh những điều ngoài ý muốn, hai người liền lập tức xuất phát.
Senju Toka nhìn cánh cổng không gian biến mất liền quay đầu lại nhìn đám Ninja nãy giờ vẫn co ro im lìm súc vào một góc kia, không khỏi có chút đau đầu bóp trán.
Cô chỉ mong ngài Naruto sẽ rộng lượng tha thứ cho sự lỗ mãng ngang ngược thậm chí là ngu xuẩn của bọn họ lần này, đừng để cho mối quan hệ giữa hai vị đại nhân và tộc Senju bị bước vào tình trạng xấu hổ, xơ cứng.
- Đi soát lại chiến trường một lần nữa! Hoàn thành xong chúng ta sẽ quay về!
Senju Toka vỗ vỗ tay đâu vào đấy phân việc, sau rồi có như không nhìn về phía xa xa.
Đám người Làng Cát trong lúc bọn họ chiến đấu với đám quái vật kia không biết đã lặn mất tăm từ bao giờ rồi. Tài thật.
................
Tobirama một thân áo giáp xanh biển ngồi xổm chậm rãi chôn một xấp bùa nổ xuống dưới mặt đất sau rồi lấy chân giẫm giẫm lên lớp đất tơi xốp kia, nhanh chóng biến nó về trạng thái như chưa từng bị bới lên sau rồi liền nhanh nhẹn đứng dậy, dịch sang bên cạnh một khoảng hai mét lại tiếp tục ngồi xuống chôn một xấp bùa nổ khác.
Xung quanh Konoha hiện tại đã bị Tobirama chôn dày đặc một vành đai bùa nổ, số lượng bùa nổ chi chít đếm không hết, hơn nữa loại bùa nổ này cũng đã được chính tay Tobirama cải tạo qua, sức nổ mạnh gần như gấp vài chục lần và đặc biệt có thể kíp nổ từ xa.
Nếu như toàn bộ số bùa nổ này được kích hoạt thì những người dẫm lên vành đai này đều sẽ bị nổ tan xương nát thịt! Thậm chí ngay cả ở cách trung tâm vụ nổ dưới mười mét đều có thể bị chấn thương nặng!
Hiện tại chỉ cần Tobirama muốn, một mình hắn có thể dễ dàng diệt hàng vạn quân địch mà chỉ tốn một chút Chakra!
Mà để tạo nên được tuyệt tác "vành đai nổ" này, Tobirama đã quét sạch trữ hàng bùa nổ của Konoha, số lượng bùa nổ nhiều đến mức cần đến bốn quyển phong ấn mới có thể mang hết đi.
Mà lý do để Tobirama làm ra chuyện này đấy chính là trong lòng hắn xuất hiện một linh cảm chẳng lành.
Nghe hơi buồn cười nhưng xác thật vị Phó Lãnh đạo nhà Senju bình tĩnh, lý trí, thông minh xuất chúng của chúng ta là người chơi hệ mê tín. Thậm chí vì tin tưởng linh cảm của mình mà Tobirama không ít lần được cứu sống thậm chí chuyển bại thành thắng.
Nhưng trên thực tế tất nhiên Tobirama cũng không hoàn toàn dựa trên trực giác, hắn cũng suy đoán cái tên Zetsu kia sẽ làm điều gì đó để đánh thẳng vào Konoha! Hơn nữa cái thứ gọi là Bạch Zetsu rất có thể sẽ xuất hiện một lần nữa!
Sau khi làm xong tất cả, Tobirama khẽ phủi bụi bám vào trên áo giáp, đứng thẳng nhìn chăm chú vào phía trước, đôi mắt đỏ vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dao động hoặc khẩn trương, mái tóc bạc bên dưới ánh mặt trời loé lên, mềm mại khẽ đong đưa trong gió trời.
Đằng sau Tobirama đúng là Konoha. Hiện tại Konoha như bị tráo lên một chiếc lồng đỏ nửa trong suốt, bên trên còn có những hoa văn thâm ảo đang không không ngừng di chuyển.
Đây đúng là "trận" của tộc Uzumaki. Một khi "trận" được mở ra thì Konoha sẽ ở trong một trạng thái thuyệt đối an toàn, nhưng bù lại người ở bên trong cũng không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể vào trong, đem Konoha trở thành một thành trì bất khả xâm phạm.
Tobirama đợi thật lâu, nhưng hắn không hề sốt ruột, tầm mắt kiên định bất di hướng về phía trước giống như chắc chắn những điều suy đoán của mình là đúng.
- Đến rồi.
Tobirama lẩm bẩm, trong tầm mắt hắn đã xuất hiện một mảnh đen nghìn nghịt.
.................. Hết chương ............
Vài điều muốn nói:
Nghĩ đến bùa nổ tác giả lại nghĩ đến Konan, chậc, vị mỹ nữ ấy vì giết Obito mà chơi đến tỉ miếng bùa nổ, mua nhiều đến mức mà giá bùa nổ tăng cao chót vót cơ đấy. Ghê thật, nhưng cũng thật ngầu.
Nghĩ đến Akatsuki lại không biết nên viết bọn họ ra sao... ai. Thích họ lắm nhưng rồi lại không phải ai cũng đủ "tốt" để tẩy trắng. Chung quy nghĩ lại thủ lĩnh Akatsuki bị lừa thấy cũng thương.
Chắc kết tốt nhất sẽ cho bọn họ trở thành lính đánh thuê đúng nghĩa chứ không phải là tổ chức khủng bố theo đuổi hoà bình :v.
Giờ nghĩ lại mục đích của Akatsuki là theo đuổi hoà bình chẳng hiểu sao tác giả lại thấy có chút buồn cười. Đại khái là không ngờ cái nơi tụ họp đầy đủ các loại hình phản diện ngầu lòi ấy lại có cái mục đích trong sáng đến không thể trong sáng hơn như vậy.
Rồi vậy thôi, nay có nhiều bạn thi đúng không nà, chúc các bạn thi tốt nha! Cứ bình tĩnh làm bài và vận may sẽ tiến đến~!
Ân, thi xong thì vô tim và cmt nha! Yêu lắm đoá