Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

chương 5: nhà chồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày đầu tiên TaeKyo ở nhà chồng, con bé đanh đá đã vênh mặt hỏi “đồ đạc đâu? Lại muốn dùng tiền nhà tao mua chứ gì?!”

Cậu ngồi xoa kem mềm tay, dạo này trời trở lạnh, da khô hết cả lên, khẽ thở dài thoải mái ngồi trên ghế sofa mà hưởng thụ hương matcha nhàn nhạt, lơ con bé kia đi.

“Đến phép tắc còn không có thì chỉ là…”, con bé chưa kịp nói hết câu, cửa đã có tiếng gõ cốc cốc. Nó tức giận thở

hồng hộc ra mở cửa, nó đã canh giờ mọi người đi vắng, đi làm, bận rộn mà gây khó dễ cho “chị dâu” thế mà lại bị quấy phá.

Hai vị khách mời đi thẳng vào nhà, không chào con bé đanh đá mà lao vào với TaeKyo.

“Lão Thất! Lão Nhị, hai người đem đồ cho em rồi sao? Để đây được rồi, em mang lên lầu cho”, cậu vui mừng ôm hai anh chị, nhưng chưa kịp đón lấy Vali đồ thì hai người đã tự nhiên xách thẳng lên lầu, không kịp để ai buông lời nói nào cả.

Bá đạo đến thế là cùng. TaeKyo thở dài lắc đầu, ngồi lại xuống ghế tiếp tục công cuộc xoa tay, còn con bé đanh đá, há hốc mồm, trợn hai mắt nhìn hàng loạt diễn biến nhanh đến mức mình không kịp xem vào, đến mức chính con bé phải ghen tị rằng sao mình không có đông anh chị như thế?!

Hậm hực đóng sầm cửa phòng, con bé đang đá lại có âm mưu thầm kín.

Bật máy tính vào web chợ đen dạo vòng quanh, bỗng thấy có người bán xuân dược đặc chế liều cao đặc biệt. Con bé nghĩ ra trò vui.

Đang đá gơ: thuốc tác dụng mạnh không?

| đã chấp nhận tin nhắn |

T: Có.

Đang đá gơ: có thể làm hỏng thai không?

T: Thai mấy tháng rồi sẽ không hỏng, nhưng nếu mới có thì dễ hỏng.

Đanh đá gơ:mới có một tháng hơn.

T: Vận động mạnh sẽ hỏng, không thì con sinh ra để lại di chứng.

Đanh đá gơ:tôi mua! Làm ơn giao đến….

[…]

Giờ trưa, TaeKyo ra nhận hàng món hàng lạ, bọc trong bọc đen. Cậu chưa kịp xem kĩ thì con bé kia đã giật lấy và thét lên “này là đồ của tao!”, rồi vội chạy đi mất, để TaeKyo gọi với theo “tiền anh trả thì sao?!”.

Tối nào anh trai cũng về trễ. Con bé vờ ngoan ngoãn, bưng khay sữa và bánh quy tiến đến phòng TaeKyo, gõ nhẹ cửa.

Cốc… Cốc… Cốc…

“Cửa không khoá, vào đi”, cậu đứng bên cửa sổ ngóng xuống đợi chồng. Con bé nhìn ngứa mắt muốn chửi ‘giả tạo!’ Nhưng đành ngậm ngùi cươi nói

“Em mang chút bánh đến cho anh, sữa còn ấm, uống mau kẻo nguội, anh trai em sẽ mau về nhà mà, đừng đứng đau chân”, vừa nói vừa đặt khay lên bàn, vội dìu cậu về giường ngủ.

Đợi con bé đang đá ra khỏi phòng cậu đã nghĩ… Đây là âm mưu sao?

Con bé sau khi ra khỏi phòng, tự cảm giác mình diễn quá sâu.

Nhìn bánh và sữa, cậu ngần ngại vươn, rồi lại rụt tay về, tự nhủ ăn không chết đâu ha? Tới số mới chết mà ha… Lão Tứ nói số cậu lâu chết lắm nha.Quyết định bốc bánh ăn, vừa ăn vừa uống sữa đợi chồng. Đến khi hắn về thì cậu đã trốn tịt đi đâu đó, cắn răng kìm nén, không bật ra tiếng rên quỷ quái kia! Đm nó! Âm mưu cả! Cậu tự trách bản thân quá tin người.

“Kyo? Tiểu Kyo? Em đâu rồi?”, hắn đi quanh phòng, gọi bảo bối, tìm bảo bối, đi theo mùi hương bảo bối. Đến khi tìm ra chính là cậu đang tự mình cắn môi đến bật máu và tay thủ ướt đẫm.

“A… Anh… Giúp… Ưm… Giúp em… Khó chịu quá… Ô… Ô…”, phụt, lại thêm một lần phát tiết, ánh mắt mông lung đẫm lệ nhìn anh đầy khao khát.

Hắn chưa kịp định thần thì cậu đã chồm đến ngấu nghiến hôn môi, cả cơ thể với quần áo xộc xệch ép sát vào người hắn.

“Anh… Anh à…”, giọng nói nghẹn ngào ấm ức, khuôn mặt ửng hồng vì thuốc và đẫm lệ vì nhẫn nhịn.

Hắn ôm chầm lấy cậu, nhanh như sói mà xé rách quần áo cậu, mùi hương Omega đã kích thích bên trong hắn.

Họ quấn lấy nhau, tiếng thở dốc cùng rền rỉ như giai điệu trong màn đêm, triền miền với nhau.

“Ngoan, anh giúp em”, hắn dùng cánh tay bị cắn đến đầy dấu rằng để thức tỉnh lý trí mà thay TaeKyo thủ .

Bàn tay Nam nhân ấm áp bao bọc nam căn cậu, luận động lên xuống nhẹ nhàng nhanh dần.

“A… Em sắp… A… Muốn anh… Lão công a…a… Ân…”, phóng thích ra đầy tay hắn lần thứ tư thứ năm gì đó, cậu suy yếu thở dốc tựa vào lòng hắn, mùi Omega do thuốc tác động dần biến mất. Hắn giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, rồi ôm cậu lên giường.

Vuốt tóc mái rũ rượi của người đang say ngủ vì quá mệt mỏi kia lên, hắn yêu thương hôn nhẹ lên trán cậu một cái, tắt đèn, cẩn thận kéo cậu ôm vào lòng.

‘Em đã chịu ủy khuất chỉ vì mang thai bảo bảo của chúng ta. Thật xin lỗi. Từ mai anh sẽ không để em một mình với ranh con kia nữa’. Hắn thì thầm với màn đêm và cùng cậu chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay là một đêm dài rồi.

TaeKyo đã mơ về quá khứ. Ngày đó cậu được hắn dìu về nhà nhưng hương Omega dần lan ra nhanh quá, kích thích Alpha nên cả hai đã đi lệch hướng.

Trong mơ hắn đã dịu dàng hôn cậu, cưng chiều và thương yêu chứ không mạnh bạo và hung hãng như ngày ấy.

Cậu bất giác trào nước mắt khi đang chôn mình say giấc ở trong lòng hắn, vì quá vui đi, vì không nghĩ hắn có thể vì mình chịu đau.

Hậu quả để lại sau một đêm là đến tỉnh cũng lười. Cậu ngủ li bì đến khi mặt trời lên cao.

“Bảo bối, dậy ăn sáng. Thím T nấu cháo hột gà, tốt cho em và con mình này”

Cậu dụi mắt và dần tỉnh dậy, để người kia thay cậu lau mặt, thổi nguội cháo. Vừa ăn, cậu vừa nói

“Chúng ta kìm chế kịp thời nên chắc là con vẫn ổn ha anh?”

Hắn đau lòng nhìn cậu, vươn tay xoa đầu cậu trấn an

“Con sẽ ổn, đừng lo. Con bé ranh kia anh đã đề nghị thành công tống nó qua nước ngoài du học. Không ai bắt nạt em nữa đâu.”Cậu hé môi đón cháo, hào hứng dâng trong lòng vì của nợ kia sắp bị tống đi và chẳng ai gây khó dễ cho cậu nữa, không cầm lòng được xoa nhẹ bụng mình, thật sự mong cảm giác bồng đứa nhỏ dù hơi lâu một chút.

Con bé đanh đá dù mạnh mẽ kiểu kì đến đâu, khi đi sang nước ngoài cũng là ấm ức khóc nức nở ngoài sân bay đến khi vệ sĩ của cha đến đón. Vào lúc ấy, phu nhân cao quý đang cùng cậu con dâu dùng trà chiều, phu nhân vỗ nhẹ tay cậu bảo

“Hai đứa, mỗi tuần hoặc mỗi tháng đi khám thai một lần nhé, mẹ sẽ nhờ quản gia đặt chỗ bác sĩ quen, làm có tâm lắm.”

TaeKyo mỉm cười nhìn phu nhân, gật đầu chấp thuận. Từ khi vào ngôi nhà này, trừ lão công thì có phu nhân thập phần săn sóc nên cậu dần ngày một béo ra.

Sầu não soi gương, cậu là phải kìm chế lại vì nếu không sau khi sinh ra sẽ phát và không ốm lại được. Vừa bóp mỡ bên eo, vừa suýt xoa mặt có nọng rồi kìa.

“Lee đại ca, em bếu lên quá à…”, thở than qua điện thoại với anh chị, cậu sầu não than thở.

“Em nhớ chị quản lý mà có hai đứa nhỏ sinh đôi không? Khi cô ấy có bầu, chính là phát phì gần hai trăm kí, nhưng khi sinh xong lại vẫn giữ được dáng cũ đấy”, lão nhị trấn an em mình mà không biết rằng mặt nó đang dần thộn ra ở bên kia. TaeKyo lầm bầm ‘chị ấy mang thai đôi…’.

Mấy người có bầu giống tù nhân ở chỗ… Chính là sẽ bốc lịch đếm ngày sinh con ra. TaeKyo chính là vậy, cậu đã kiên nhẫn xé lịch đến tháng thứ tư thì bão dông lại ập đến.

Cậu đang thư giãn trên ghế nằm trong phòng, mắt lim dim muốn ngủ, trưa nay trời dịu như sắp mưa, mát mẻ thế này thật là tốt.

CHOANG

Ồn ào làm TaeKyo tỉnh giấc. Cậu nghe tiếng cãi vã, tiếng gào khóc của phu nhân, vội vã lao xuống xem thì bị quản gia ngăn cản.

“Cậu chủ tốt nhất đừng xuống, ông chủ và bà chủ đang cãi nhau sợ cậu bị vạ lây…”

“Không sao, tôi sẽ xuống giải hoà cho họ, nào nào chú tránh ra một chút nha.”, né khỏi cánh tay của quản gia, cậu chậm rãi bước xuống cầu thang. Một người đàn ông khí suất đang cùng phu nhân xinh đẹp to tiếng với nhau.

Cậu cất tiếng ngăn lại thì ánh mắt hoảng hốt của phu nhân hướng tới và ánh mắt kì lạ của người đàn ông đó chăm chăm vào cậu khiến cậu hoảng sợ.

Ánh mắt hảo quen thuộc! Quen đến phải giật mình!! Quen đến đáng sợ…

“Con là TaeKyo sao? Thật giống cô ấy… Ta là bạn học cũ của mẹ con..”, giọng nói nhẹ tênh, như thì thào lại có sức muốn đè lên tâm trí cậu, TaeKyo nghe bên trong có hàm ý khác nhưng lại không biết đó là gì. Cậu chỉ biết ấp úng đáp

“Dạ”

Phu nhân nắm tay người đàn ông lôi ra cửa, vừa lôi vừa chán ghét mắng “đồ giả tạo! Bay về bên kia hành tinh lo cho con bé út của chúng ta đi!”, người đàn ông sững sốt, hất tay phu nhân ra và ung dung đi đến bên TaeKyo đang nép bên cầu thang.

“Đứa nhỏ ngu đần, xấu xí lại thiếu hoàn mĩ sao có thể để vào tầm mắt ta được. Phải như cậu con dâu này… Xinh đẹp, hoàn mĩ, lại mang trong mình đứa con nối dõi của gia tộc ta”, bàn tay của người đàn ông vươn ra muốn chạy vào người cậu nhưng lại bị cậu cật lực né tránh, bàn tay kia khựng lại giữa không trung và không khí giữa hai người dần bị sự xấu hổ căng thẳng đọng lại.

“TaeKyo, ngoan theo mẹ lên lầu, quản gia! Tống ông chủ ra khỏi cửa cho tôi!”, phu nhân hô lớn, chen giữa sự căng thẳng kia và nắm tay lôi cậu lên lầu lại, vừa lên cầu thang, phu nhân vừa không cầm được lau nước mắt trên mặt mình, nàng tự trách bản thân đã tạo nghiệt quá nhiều rồi.

Cùng lúc đó ở quán cà phê gần công ty, Đại Q đang nhức não với cô gái đối diện. Cô ta là ai hắn còn không biết thế mà lại Dũng cảm vác bụng bầu đến, chặn đường hắn và oà khóc dụ hắn ra đây đàm đạo moi tiền.

“Tuần trước anh đã bên tôi thế mà anh lại không nhớ?”

“Tuần trước? Tôi đang thoa kem mềm da cho lão bà của tôi.”, hắn nhàn nhạt đáp.

Nữ nhân thật lắm trò quá đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio