Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

chương 48: xem sự lợi hại của tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Na Thần lái xe trở lại bãi xe, đã qua mười hai giờ, con chó săn bác Lục nuôi bị xích cổ lại đang sủa ầm ĩ.

“Không được sủa!” Na Thần chỉ vào nó, “Còn sủa nữa mai tao đem mày đi sáo măng!”

Con chó ư ử, tiếp tục vẫy đuôi sủa.

Na Thần cũng kêu nó hai tiếng, nó liền ngẩn ra, sau tinh thần lại giống như bị kích thích, cả hai chân trước đều giơ lên, kéo căng cả dây xích, sủa gâu gâu không ngừng. Na Thần sợ ồn ào sẽ làm bác Lục tỉnh dậy nên liền nhanh chóng lái xe vào trong bãi, con chó hướng về chỗ hắn biến mất, sủa thêm một hồi nữa mới xem như chịu nằm sấp xuống ngủ.

Trước đó đã ngủ hơn hai tiếng nên hiện tại Na Thần không buồn ngủ chút nào, dọn dẹp hai cái thùng xe một lượt, lại cầm lược chải toàn bộ lông cho thẳng thớm, lúc này mới nằm sấp xuống giường mà nhắm mắt lại.

Nhắm mắt một lát lại mở ra ngồi dậy, lấy sổ ra ghi chú lại mấy món muốn làm cho ngày mai, rồi tính toán một hồi xem định mua cái gì. Đã lâu rồi hắn không nghiêm túc nấu ăn, nên có chút lo lắng.

Chẳng qua cái loại trường kỳ ăn mỳ tôm như An Hách hẳn vị giác cũng chẳng đòi hỏi cao gì đâu nhỉ.

“Xem sự lợi hại của tôi đây!” Na Thần ngả xuống nằm lên gối, chà xát hai tay, nói lên với trần nhà.

Buổi sáng, An Hách dậy sớm hơn một chút, chắc là do ngày mai làm lễ khai giảng nên đồng hồ sinh học của y đang từ từ khôi phục lại tiết tấu bình thường.

Y tắm rửa một cái, rót cháo thịt xông khói làm đêm qua từ bình giữ nhiệt ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Na Thần dạy y phương pháp này thật đúng là rất tiện, bớt được bao nhiêu việc, sáng lại còn được ăn cháo nóng nữa.

Hay là y nên về nhà một chuyến, bày lại cách này cho mẹ, rồi mua cho mẹ luôn một cái bình giữ nhiệt?

Ăn xong bữa, y ngồi xuống mở máy tính ra coi bài cho học kỳ tới, kỳ nghỉ đông nào cũng thật nhàm chán, chơi suốt một kỳ nghỉ y hãy còn mệt, nhìn chằm chằm bài vở cả nửa ngày cũng chẳng lên nổi tinh thần.

Thật ra y đã trải qua rất nhiều kỳ nghỉ như thế này, nhưng lại chưa có một lần nào mà khai giảng đến nơi rồi trạng thái lại vẫn chưa thể điều chỉnh nổi như bây giờ.

An Hách có chút khó chịu cầm con chuột rê lung tung, không biết bản thân muốn làm gì.

Rê chuột không mục đích suốt cả một tiếng, mãi đến trưa thì y mới buộc chính mình tĩnh tâm lại rồi bắt đầu soạn bài. Cho đến ba giờ chiều, An Hách mới ngừng tay, đứng lên lười biếng vặn mình, nghĩ xem có nên đi ăn chút gì không.

Mì tôm? Bánh quy?

Khi còn đang cân nhắc thì chuông cửa vang, y ngẩn người. Chuông cửa nhà y một năm khó mà vang lên nổi một lần, đặc biệt là chuông cửa lại đặt ở dưới lầu, trừ khi khách nhà người khác ấn nhầm, chứ cơ bản là không vang lên.

Y đi tới cầm lấy ống nghe, trên màn hình sáng lên hiển thị gương mặt của Na Thần.

“Big ?” Y ấn mở cửa, “Sao cậu qua đây?”

“Không lên đâu,” Na Thần nhìn vào camera, “Anh xuống đi, hai mình cùng đi mua đồ ăn, mau lên.”

“…Ờ.” An Hách do dự một chút, về phòng thay quần áo, lấy thêm sợi dây chuyền của Na Thần rồi đi ra khỏi cửa.

Lúc An Hách đi xuống lầu, Na Thần đang ngồi xổm cạnh bồn hoa chọc mèo.

“Có gì ăn không?” Na Thần thấy y xuống dưới, hỏi.

“Cậu đói à? Để tôi lên lầu lấy bánh quy cho cậu?” An Hách lấy ra chìa khóa chuẩn bị quay lại.

“Không phải,” Na Thần chỉ chỉ vào con mèo, “Cho nó ăn.”

An Hách nhìn con mèo, ngừng lại, một lát sau mới nói một câu: “Đi thôi.”

“Nó kêu mãi, có phải là do đói bụng không?” Na Thần vẫn ngồi đó.

“Không biết, đừng cho nó ăn,” An Hách quay đầu đi về phía bãi xe, “Đi thôi.”

Na Thần đứng lên, đi theo y, con mèo nấp ở phía sau liền kêu meo meo, Na Thần dừng lại, mò mẫm trong túi của mình nửa buổi mới lấy ra được một gói bánh gạo Vượng Vượng: “Anh nói mèo ăn bánh gạo không?”

An Hách đột ngột dừng lại, xoay người nhìn hắn: “Cậu có thể cho nó ăn mấy lần? Cho nó ăn một lần, không chừng ngày nào nó cũng sẽ chạy tới chờ cậu, ngày nào cậu cũng đến cho nó ăn sao? Cậu không tới được thì sao? Lần sau nó đòi cậu ăn, lúc đó cậu lại không có gì cho nó ăn thì sao?”

Khóe miệng Na Thần khẽ cong lên một chút: “Anh cho mèo ăn mà còn nghĩ nhiều vậy hả?”

“Đi thôi!” An Hách xoay người đi nhanh về phía trước, không quay đầu lại.

Mày Na Thần hơi nhíu lại, lúc đang định bẻ nhỏ bánh gạo ra xem mèo có ăn không thì có một cô từ trong hành lang đi ra, trong tay cầm vài cái bát cùng một túi nilon, mèo vừa thấy cô đó liền chạy tới.

“Cho mèo ăn ạ?” Na Thần hỏi thử.

“Ừ,” Cô đó gật đầu, chắc tưởng hắn là hộ gia đình trong khu dân cư, nên bỏ thêm một câu, “Lát cô cho nó ăn xong sẽ dọn.”

“Nó ăn bánh gạo không?” Na Thần bẻ một chút bánh gạo.

“Không biết, chưa từng thử cho nó ăn.” Cô đó cười khẽ.

“Thử xem đi?” Na Thần đưa miếng bánh gạo qua.

Cô đó cười gật đầu, cầm chút bánh gạo Na Thần đưa bỏ vào trong bát, con mèo liền lại gần ngửi ngửi, xòe móng vuốt kéo miếng bánh gạo ra ngoài, ngẩng đầu lên kêu một tiếng meo.

“Không ăn à, vậy tao tự ăn.” Na Thần bỏ miếng bánh gạo còn lại vào miệng, xoay người đuổi theo ra phía sau tòa nhà.

An Hách đang ngồi trong xe, Na Thần lên xe rồi y vẫn không nổ máy, lại ngồi trong chốc lát, y mới vỗ nhè nhẹ lên tay lái: “Trước kia tôi cũng từng nhặt mèo lạc về.”

Na Thần quay đầu sang nhìn y.

“Cũng là mùa đông, tôi cho nó một miếng khô bò,” An Hách dựa vào lưng ghế, khe khẽ thở dài, “Nó ăn xong liền đi theo tôi. Tôi vẫn cứ tưởng mèo sẽ không theo người, nhưng nó vẫn theo tôi, suốt mấy ngày trời nó đều đứng ở khu gần nhà tôi mà chờ đợi, đòi ăn, thế là tôi ôm nó về nhà.”

“Sau đó thì sao?” Na Thần hỏi.

“Mẹ tôi lấy chổi đánh nó, đuổi nó ra khỏi nhà,” An Hách cắn môi, cười khẽ, “Mấy ngày liền sau đó tôi đều không thấy nó, lúc thấy nó rồi thì nó lại chạy mất khi thấy tôi, tránh rất xa.”

Na Thần không nói gì.

“Niềm hy vọng là không thể tùy tiện cho đi được,” An Hách nói, nổ máy, “Đi siêu thị hả?”

Lúc xe chạy đến cổng khu dân cư, An Hách dừng xe, vỗ lên chân Na Thần: “Nhấc cái mông lên.”

“Sao thế?” Na Thần quay đầu qua nhìn y.

“Thẻ xe bị kẹt bên dưới mông cậu kìa.”

“Hả,” Na Thần nhấc người dậy, thò tay xuống sờ soạng dưới mông, rút ra một vợt bắt muỗi, ngây ngẩn cả người, “Cái gì thế này?”

“Cái cây để thò ra quẹt thẻ thôi.” An Hách cầm lấy vợt bắt muỗi, thò tay ra ngoài cửa sổ lắc lắc, thanh chắn phía trước nâng lên.

Na Thần nhìn động tác của y, vài giây sau liền phá lên cười điên cuồng, hôm nay bảo vệ vốn không cười mấy, nhưng vừa thấy Na Thần cười như vậy cũng bắt đầu cười lớn.

An Hách có chút bất đắc dĩ nâng kính cửa xe lên, lái xe ra khỏi khu dân cư.

Na Thần cười phải đến mấy phút sau mới chậm rãi dừng lại được, từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế xe song vẫn thở hổn hển.

Na Thần không muốn đi siêu thị, nói là đồ ăn trong siêu thị không đầy đủ, mà cũng không còn tươi nên muốn qua chợ nông sản.

“Tôi không biết đường.” An Hách giảm tốc độ xe lại, y rất ít khi đi qua mấy chỗ đó, nên cũng chỉ biết mỗi cái chợ tự phát bán đồ ăn gần nhà trước đây, chỗ đó vừa bẩn lại lộn xộn vô cùng.

“Tôi chỉ cho anh, chạy đi, nó nằm ngay bên chợ đầu mối rau quả đó.” Na Thần khẽ cười.

An Hách nhịn không được nhìn hắn một cái: “Ngay cả pín heo còn không phân biệt nổi mà biết cả chợ nông sản ở đâu à?”

“Chuyện này thì có gì là lạ,” Na Thần lại bắt đầu cười, “Kỷ lục đua xe của cái người dùng vợt bắt muỗi quẹt thẻ xe còn chưa có người nào có thể phá đấy.”

“Cậu chưa phá nổi hả,” An Hách nhìn hắn một cái, “Cũng gần rồi!”

“Ngã tư tới thì rẽ sang hướng bắc.” Na Thần chỉ đường phía trước.

Sau khi chạy đến gần chợ nông sản, An Hách liền thấy có ấn tượng. Trước kia y cũng từng lái xe qua đường này, ở đây có vài cái chợ, chợ hoa, chợ chim, chợ đầu mối trái cây, còn có chợ nông sản, rất náo nhiệt.

Hai bãi xe đều đã gần kín chỗ, An Hách lái xe chầm chậm tìm chỗ đậu vào, Na Thần ở bên cạnh tìm giúp. Phía trước có xe chạy ra nên có chỗ trống, Na Thần chỉ chỉ, nhìn y một cái muốn nói gì đó song lại không mở miệng.

An Hách chạy xe tới trước vị trí, kéo cửa xe ra rồi nhảy xuống: “Cậu đỗ đi.”

Na Thần cười khẽ, chuyển qua ghế lái rồi điều khiển xe vào vị trí.

Xe bên cạnh kêu một tiếng, chắc là chủ xe đã quay lại, An Hách lui qua trên hành lang, đang muốn nhìn xem từ bãi xe đi cửa nào thì gần chợ nông sản nhất, phía sau có hai người đàn ông đi tới, chuẩn bị lên chiếc xe bên cạnh.

Na Thần khóa kỹ xe rồi đi đến cạnh y, An Hách lơ đãng nhìn lướt qua hai người nọ, sau đó liền ngẩn cả người. Người đàn ông kéo cửa xe chuẩn bị lên kia nhìn y cũng ngây ra, mãi lúc sau mới cười khẽ với y: “An Hách? Đã lâu không gặp.”

An Hách không nói gì, xoay người chuẩn bị đi.

“Gần đây khỏe chứ?” Người nọ nói tiếp.

“Bạn à?” Na Thần nhỏ giọng hỏi.

An Hách không trả lời, bước nhanh về phía cửa ra vào. Mãi cho đến đi ra khỏi bãi đỗ, thấy được đám đông lui tới náo nhiệt bên cạnh, y mới đi chậm lại, lúc này thì phát hiện ra cả người đều có chút cứng đờ.

“Đi mua đồ ăn thôi.” Y vỗ vỗ lên vai Na Thần.

“Ừ,” Na Thần gật đầu, “Có đặc biệt thích món nào không? Anh chọn rồi tôi nấu cho.”

An Hách nhìn hắn, trong lòng hơi loạn, nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được mình thích ăn gì, thật ra cho dù không bị rối thì y cũng không rõ món ăn yêu thích của mình là gì, giữa mì gói và cơm hộp thì y thích mì hơn.

“An Hách,” Na Thần khoanh tay, đứng dưới nắng nheo nheo con mắt lại, “Bạn trai cũ hả?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio