Lời Na Thần nói khiến trong lòng An Hách thật ấm áp, nhưng rất nhanh bắt được tay Na Thần: “Cậu thành thật chút đi! Chúng ta là đi chơi, cậu muốn đánh nhau ở đây rồi bị đuổi xuống thuyền à…”
“Tôi có muốn đâu,” Na Thần nhỏ giọng nói, “Nãy không phải suýt chút nữa là anh muốn nhảy xuống biển rồi sao.”
“Mẹ nó, tôi là bị vận mệnh thần kỳ này dọa thôi.” An Hách cười nói.
Y không muốn gây phiền toái, dù y điều chỉnh tâm trạng thế nào đi nữa thì việc này vẫn khiến y không thích ứng hoàn toàn được, nhưng y không muốn làm ra chuyện gì đối với người đã từng gây ác mộng cho mình.
Buông thì buông thôi, để bản thân thật sự xem nhẹ nó mới là cảnh giới cao nhất.
“Vậy anh nhìn tôi đi,” Na Thần cong khóe môi, cánh tay chống lên lan can sắt phía trước, quay đầu sang nhìn y, “hai ta đối mặt nhau cùng nhập cư trái phép.”
“Ừm.” An Hách gật đầu.
Có điều nhìn nhau chưa được vài giây, người trên thuyền liền reo lên, sau khi ca nô rời khỏi vịnh liền bất ngờ tăng tốc, mũi tàu trên mặt biển nhô lên, gió biển ùa tới mãnh liệt. Ánh chiều tà trên mặt biển tĩnh lặng đẹp tựa một bức tranh, người trên thuyền đều giơ máy ảnh, điện thoại lên chụp hình tanh tách.
“Mợ nó,” An Hách ôm đầu, “đến nơi chắc tóc đổi kiểu luôn quá .”
“Bị thổi cả tiếng đấy,” Na Thần với tay lấy từ túi đồ bị ném ở đầu thuyền ra hai cái áo thun, chụp lên đầu mình cột lại gọn gàng xong thì thảy một cái khác cho An Hách, “Che gió đi, nếu không lát nữa thể nào cũng bị đau đầu.”
“…Tôi không che,” An Hách nhìn Na Thần giống như tên trộm, nhanh chóng bỏ cái áo thun lại trên người Na Thần, “cậu tự trộm đi.”
“Trộm cái gì?” Na Thần ngẩn người, rất nhanh bật cười, “Tôi đâu có trộm, tôi đẹp như thế này dù cột giẻ lau trên đầu thôi cũng đẹp.”
“Xì, khiêu chiến đó hả?” An Hách vui vẻ, cũng cột cái áo thun lên đầu, gió thổi yếu đi rất nhiều.
Tuy trời đã ấm lên, vận động chút là đổ mồ hôi liền, nhưng chiều tà vừa đi xuống mặt biển liền nhanh chóng biến thành một mảng tối đen, nhiệt độ cũng thấp đi chút, gió biển thổi vào người lành lạnh, nếu không quấn cái áo này lên đầu, đến đảo đúng là sẽ bị đau đầu mất.
Người trên thuyền rất hưng phấn mà reo suốt hai chục phút liền, giờ đều bị mất tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng mô-tơ của ca nô cùng tiếng nước khi thuyền cắt qua mặt biển bị sóng vỗ vào.
An Hách quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, mười mấy người đều dùng một tư thế là cúi đầu ôm lấy chân của mình.
Nếu không phải ca nô còn đang chạy, nhìn cảnh này hành khách trên thuyền thật giống như bị cảnh sát biển bắt vì tội nhập cư trái phép.
Na Thần nhích lại gần y, nhẹ giọng nói: “Anh ngẩng đầu lên nhìn đi.”
“Hử?” An Hách ngẩng đầu nhìn lên trời, “Wow… bầu trời…”
Không có trăng, nhưng trên bầu trời tối đen lại điểm tô đầy sao, cả lớn cả nhỏ, lúc sáng lúc tối.
Lớn thế này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên An Hách nhìn thấy nhiều sao như vậy, lấp lánh, yên bình cách họ thật gần, tưởng chừng như chỉ cần duỗi tay với lên là có thể chạm tới.
“Đẹp ha.” Na Thần ngửa mặt lên.
“Ừ, ngân hà kia.” An Hách nói, hớp hai hơi gió biển.
Ca nô chạy gần một tiếng, từ trong sương đêm có thể thấy mơ hồ cái bóng màu đen, chắc là sắp đến đảo.
Tốc độ của ca nô cũng giảm một chút, An Hách nghe thấy ở đuôi thuyền có người hỏi chủ thuyền: “Sao chạy chậm lại vậy?”
“Ở đây toàn đá ngầm, sợ va vào.” Ông chủ thuyền đáp.
An Hách đột nhiên hơi căng thẳng lên, mở điện thoại ra dùng ánh sáng từ màn hình chiếu xuống mặt biển bên mạn thuyền, y muốn xem có thể thấy đá ngầm không, nhưng vừa đưa điện thoại ra, chủ thuyền liền quát lên: “Không được dùng điện thoại! Tắt hết điện thoại đi! Đừng để có ánh sáng!”
Những lời này thốt ra, đồng thời lúc đó mô-tơ cũng ngừng chạy, xung quanh đột ngột trở lên im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.
Ca nô mất đi động lực, đột ngột chậm lại, trôi trên mặt biển.
An Hách vội cất điện thoại vào lại túi, có mấy người đang cầm điện thoại trên thuyền cũng cất hết đi, có người nhỏ giọng hỏi: “Cảnh sát hả?”
Chủ thuyền không nói gì.
“Cậu không biết bơi thật hả?” An Hách kề tai Na Thần hỏi, hành động lúc này của chủ thuyền khiến y có cảm giác rõ ràng là đang nhập cư trái phép, y bất giác bắt đầu lên kế hoạch lát nữa sẽ bỏ thuyền chạy trốn.
“Thật,” Na Thần quay đầu nhanh sang hôn lên môi y một cái, có điều trời tối quá nên một nửa là hôn trúng lên mũi, “mặt anh mặn quá.”
“Thì bị gió tạt cả tiếng còn gì,” An Hách liếm lên cánh tay mình một cái, đúng là mặn thật, “nếu nhảy xuống biển chạy trốn, cậu không được thít cổ tôi đâu đấy, choàng tay qua vai tôi là tôi có thể kéo không để cậu chìm xuống…”
Na Thần cười đến không ngừng được: “An đại gia anh đóng phim hả?”
“Thì lỡ vậy sao?” An Hách chậc lưỡi một tiếng, cũng bật cười.
“Anh nghĩ chúng ta đang nhập cư trái phép thật hả, mà giờ dù có bị cảnh sát bắt thật thì cùng lắm là ném chúng ta lên bờ, anh nhảy xuống biển cái rắm gì, không cần hành lý hả, tiền chúng ta để hết trong đó đấy, cả Na Vợt Vợt cũng ngồi ở đầu thuyền kìa.”
“Na Vợt Vợt biết bơi, nó nhất định không chìm đâu.” An Hách cười bảo.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, ca nô nổ lần nữa máy lên, chạy về phía bờ biển của đảo.
Có người lôi điện thoại ra chiếu xuống biển, đột nhiên lớn giọng kêu lên: “Trời ơi! Đẹp quá!”
An Hách nằm sấp trên thành thuyền, theo đường sáng nhìn qua, cũng cảm thán một tiếng.
Nước biển đen dưới ánh sáng đột nhiên trở nên trong suốt, màu xanh nhàn nhạt phát sáng, có thể thấy cát trắng cùng vụn san hô dưới đáy biển, còn thấy được cả không ít những vỏ sò bé.
Lúc mọi người đang hưng phấn, tò mò nhoài ra ngoài mạn thuyền nhìn, thì có một luồng ánh sáng đèn pin từ bãi biển cách đó mấy chục mét lắc lắc chiếu tới bên này.
Chủ thuyền tắt động cơ đi, đứng dậy, bật đèn lên: “Rời thuyền! Tất cả rời thuyền!”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Mau! Rời thuyền! Nhảy xuống nước đi! Hành lý cứ kệ đấy! Tự xuống nước chạy đi!” Chủ thuyền quát lên liên tục.
Mọi người đều mơ màng, bởi vì đi du lịch nên ai nấy đều đi giày thể thao, tính lên đến đảo rồi mới chuyển sang dép lê, giờ bất ngờ thế này chẳng lẽ tháo giày ra rồi nhảy xuống biển?
Không thấy ai rục rịch gì, chủ thuyền có chút mất kiên nhẫn: “Xuống đi! Xuống đi rồi lấy hành lý! Thuyền không qua đâu!”
“Khỉ thật, lên đảo thật quá kích thích,” An Hách vừa thấy tình hình liền không do dự nữa, Na Thần không biết bơi lại còn sợ nước, y phải xuống trước, ngồi xổm xuống cởi giày với tất ra, sau lại dùng giây giày treo giày lên cổ, y vỗ mông Na Thần, “Tôi xuống trước xem nông sâu thế nào, sau đó cậu đưa hành lý cho tôi.”
“Ừ.” Na Thần gật đầu.
“Nước thế này sao mà nhìn ra nông hay sâu chứ.” Có người bên cạnh lên tiếng.
Na Thần quay đầu nhìn sang, ra là Hà Húc đang cúi người chống tay lên thành thuyền cúi đầu xuống nhìn biển.
Không biết sao lửa giận vô danh lại xộc lên tận đầu, Na Thần không chút nghĩ ngợi, co chân lên, dùng đầu gối thúc vào mông Hà Húc một cái: “Anh đi xuống xem chút đi!”
Hà Húc chưa kịp kêu một tiếng đã bị lộn người rơi thẳng xuống biển, phát ra tiếng nước “ùm” vang dội.
Trên thuyền đột ngột có tiếng kêu sợ hãi vang lên, An Hách treo giày nhảy dựng lên, thấy Hà Húc đang vùng vẫy dưới biển, người này hồi còn đi học có nằm trong đội tuyển bơi của trường, nhưng lạnh như thế lại bị đạp xuống biển nên vẫn khá là chật vật, nửa ngày mới đứng lên được.
Có điều ngược lại là có thể nhìn ra, nước biển cũng không sâu lắm, chỉ tầm đến trên đùi Hà Húc.
“Mày đùa gì đó?” Một anh chàng trẻ tuổi đi cùng Hà Húc phát giận, túm chặt lấy áo Na Thần.
“Yên tâm! Có đùa gì với ai thì cũng không phải là với anh ta đâu!” Na Thần tháo tay cậu ta ra, xoay người, tháo giày ra.
Không đợi Hà Húc đang đứng dưới biển kịp phản ứng lại, Na Thần từ mạn thuyền nhảy xuống, đạp thẳng lên vai Hà Húc một cái, Hà Húc bị đạp mạnh xuống biển.
Hà Húc uống một hơi mấy ngụm nước biển, lúc đứng lên lại được mặt cũng tái đi, trừng mắt nhìn Na Thần, lời nói trong cổ họng không thốt ra được.
“Từ giờ trở đi, thấy tôi thì anh biết điều đi vòng đi, đảo này là địa bàn của tôi, tôi thấy anh lần nào là cho người ném anh xuống biển lần đó đấy,” Na Thần áp sát mặt vào Hà Húc, nói xong xoay người trở lại cạnh thuyền, ngẩng đầu nhìn An Hách, “Đưa túi cho tôi.”
An Hách không nói gì, đi tới đầu thuyền kéo cái túi lại đưa cho Na Thần, quay đầu nhìn sang Hà Húc còn đang đứng dưới biển, Hà Húc nhìn y cũng không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp.
Sau khi mọi người lên bờ xong, thuyền tắt đèn đi, xung quanh trở nên tối tăm như trước.
An Hách và Na Thần đặt ba lô xuống bờ cát, rồi cũng ngồi xuống hong khô chân.
“Cậu có thể kêu người đến ném anh ta xuống biển à?” An Hách vỗ cát trên chân xuống, cười hỏi.
“Xạo đó, trên đảo đâu còn họ hàng nào đâu, mấy năm trước chuyển đi hết rồi,” Na Thần cười hê hê, “Hù thế để dọa thôi.”
“Không phải cậu sợ nước à? Nhảy dứt khoát vậy, còn làm dáng nữa chứ…” An Hách bóp vai hắn, tư thế khi Na Thần nhảy từ trên thuyền xuống biển rất đẹp.
“Lúc nhảy thì bất chấp thôi, tôi nhịn cả đường rồi, lúc đầu anh không cho, vậy thì đến đây làm,” Na Thần giũ cát trên chân xuống, cúi đầu xỏ giày vào, “Anh có muốn dạy dỗ tôi không? Bảo tôi quá kích động gì đó.”
An Hách cười khẽ, nhặt một đoạn san hô ngắn bên chân lên: “Không dạy, khi nào cậu dìm anh ta dưới biển thì lúc đó mới cần dạy dỗ.”
“Hả giận chưa?” Na Thần quay đầu sang nhìn y.
“Rồi,” An Hách cười gật đầu, đi giày xong mới phát hiện không còn thấy người nào đi cùng thuyền với bọn họ nữa, trên bờ chỉ còn mỗi hai người bọn họ cùng Na Vợt Vợt dính đầy cát, “Đâu hết rồi?”
“Đi cùng người dẫn rồi, vào trong chút sẽ có xe đón họ.” Na Thần chỉ chỉ phía sau.
“Là sao? Bộ chúng ta không có xe đón hả?” An Hách nhìn thoáng ra sau, chỉ thấy một rừng cây, ngay cả chút ánh sáng cũng không thấy, “Sao giống đảo hoang vậy…”
“Là xe khách sạn đến đón người, ai đặt trước khách sạn thì mới có người tới đón, hai ta lại không đặt phòng,” Na Thần đứng lên, đeo túi lên vai, “chúng ta bị ném ở đây.”
“Không phải cậu bảo không cần đặt phòng trước à?” An Hách ngẩn người, cũng đứng dậy, ban đêm gió biển thật lạnh, thổi đến từng trận, nhìn bãi biển tối đen như mực mà y rùng mình một cái.
“Đừng nói nữa!” Na Thần cau mày chậc lưỡi một tiếng, “Lần trước đến có đồng một phòng, nhìn ra được biển, rẻ hơn chút thì đồng. Kết quả nãy tôi nghe ngóng, đờ, đồng một phòng mà vẫn không có phòng trống đấy…”
An Hách cũng không quá để ý tới chuyện vào mùa cao điểm, giá phòng đắt lên gấp mười, y để ý chính là câu cuối cùng của Na Thần kìa: “Không có phòng trống? Cậu hỏi hồi nào?”
“Nãy lên bờ cái là hỏi, trên đảo hết sạch phòng rồi, đợi đến ngày mai có người trả phòng thì qua tìm,” Na Thần rất buồn bực, nhưng đứng trên bờ cát nhảy lên hai cái xong lại vung tay lên, đề nghị, “tối nay chúng ta gối lên sao ngủ đi…”
“Là dùng sao để đắp, gối lên san hô.” An Hách bất đắc dĩ sửa lời hắn.
“Chúng ta có túi ngủ, sợ gì,” Na Thần huýt sáo, “mình di dọc theo bãi biển đi, tìm chỗ nào thoải mái chút.”
“Sao không đi vào trong đảo? Tìm khách sạn ăn cơm cũng được.” An Hách đeo túi đi theo Na Thần.
“Chúng ta đi vào sẽ mất hơn một tiếng, qua tám giờ khách sạn không nấu nữa đâu, tối nay hiện nguyên hình đi, đại hiệp mì ăn liền!” Na Thần cười xoay người lùi lại.
“Bản đại hiệp bình thường không ăn mì tôm sống.” An Hách cười khẽ.
“Hôm nay chịu khó chút đi,” Na Thần nhích tới ôm lấy y, hôn nhẹ lên môi y một cái, “Hay là thêm cơm cho anh?”
“Thêm cơm gì? Trong túi toàn mì gói với đồ ăn vặt thôi.” An Hách cũng hôn lại hắn.
Na Thần không nói gì, cười tiếp tục lùi đi.
An Hách đi cùng vài bước, cảm giác hắn cười đầy ẩn ý, một lát sau mới phản ứng lại: “Ồ mợ, cậu thật…”
“Muốn thêm chút cơm không?” Na Thần phủi cát trên người Na Vợt Vợt.
“Trên bãi biển?” An Hách nhìn xung quanh, chẳng thấy ai cả, “cậu không sợ bị dính cát vào mông hả…”
“An đại gia!” Na Thần hét lên, chỉ vào y, “sao anh bẩn thế!”
“Tôi bẩn cái gì, tôi nói sự thật mà,” An Hách bật cười, “Trên đùi toàn cát, bộ cậu tưởng lột sạch rồi bên dưới không dính cát sao, cậu nhịn được nhưng tôi lại sợ cọ vào đau đấy.”
“Câm miệng! Đồ lưu manh!” Na Thần giơ cánh tay Na Vợt Vợt lên đánh y, “Sao anh có thể nói ra lời này với bạn nhỏ chứ! Rõ ràng chúng ta có thể chơi trong túi ngủ!”
“Cậu tưởng mình là Na Vợt Vợt hả, hai người chui vào một cái túi ngủ chơi? Không sợ túi bị xé rách.” An Hách cũng chỉ vào hắn, cười kêu lên.
“Ái chà!” Na Thần lại huýt sáo,” An đại gia đúng là thật dũng mãnh nha.”
“Đệt,” An Hách tiến lên túm lấy lưng quần y kéo xuống, “Nào, nào, nào, chơi mông nhỏ chút! Không chỉnh cậu đến khóc thì chưa xong đâu!”
“Cứu mạng…” Na Thần một tay ôm gấu một tay xách quần xoay người liền chạy, “Anh không sợ An Tiểu Hách bị cà rách da hả!”
Hai người phát điên đùa giỡn trên bãi biển, lại đi bộ trong chốc lát, mặt trăng xuất hiện, chiếu sáng cả bãi biển.
An Hách dừng bước, nhìn sóng biển trắng không ngừng cuộn tới chân, gió biển thổi vào người mang theo vị mặn đặc trưng của biển.
“Đã quá,” An Hách nhắm mắt lại, “đây là lần đầu tiên tôi đến bờ biển.”
“Tôi cũng chẳng đi nhiều,” Na Thần đứng cạnh y, “bà ngoại không muốn tôi lên đảo, chắc cảm thấy tôi sẽ nhảy xuống biển.”
“Cậu thích biển không?” An Hách hỏi.
Na Thần trầm mặc trong chốc lát: “Trước kia không thích… sau này chắc sẽ thích, nhớ tới biển liền nghĩ đến cảnh chúng ta cùng đi chơi, còn có thể nhớ tới anh muốn cưỡng gian tôi trên bãi biển.”
“Cút đi!” An Hách vốn khó cảm nhận được chút ý cảnh, lại bị câu nói của Na Thần đánh tan mọi cảm xúc.
“Ở đây đi,” Na Thần thả ba lô xuống, lôi túi ngủ ra, đi về phía rừng cây chừng hơn mười mét, căng ra trên bãi biển, “Thế nào?”
“Được đấy.” An Hách bước tới giúp căng túi ngủ ra.
“Anh có thể sẽ không thoải mái lắm.” Na Thần ngồi xuống cạnh y, ôm eo y.
“Hửm?” An Hách sờ chân Na Thần.
“Ở đây không có màn cửa, ngay cả tường cũng không có.” Na Thần cười khẽ.
“Rất thoải mái,” An Hách ngã ra sau nằm xuống, nhìn bầu trời đầy sao, cười nói, “nếu không thoải mái tôi sẽ chui vào trong túi ngủ là được.”
“An Hách,” Na Thần chống cánh tay đi tới, vén áo y lên, luồn tay vào, cúi đầu cọ nhẹ lên môi y, “Về sau tôi chính là bầu trời của anh!”