Nó xuống nhà thấy Tracy đang chỉnh sửa quần áo, mặt thì hằm hằm. Nó cũng chẳng quan tâm, chỉ nhìn lướt qua rồi đi thẳng vào bếp.
Tracy nhìn theo dáng nó vừa đi vào bếp, tay cô siết chặt lại, nở một nụ cười cay độc rồi đi theo sau nó vào bếp.
Nó đang pha nước cam, bỗng Tracy từ đâu chạy đến va vào nó làm cốc nước để trên bàn rơi xuống đất. Không hiểu luống cuống thế nào mà nó dẫm phải chỗ thủy tinh trên sàn. Nó nhíu mày, quay sang nhìn Tracy.
- Ôi! Xin lỗi nha! Tôi không cố ý – Tracy nói mà giọng như giễu cợt.
Nó cười nhạt. Ai mà thèm chấp cái loại tiểu nhân như cô ta chứ.
Đúng lúc hắn đi xuống, thấy Tracy mặt đang dần tái mét vào, hắn vẫn thản nhiên hỏi.
- Cô còn chưa về sao?
- À ừ… em về ngay đây! – Tracy ấp úng trả lời rồi cầm túi xách đi về.
Hắn thấy thái độ khác lạ của Tracy định quay ra hỏi nó. Nhưng khi vừa quay sang thì đập vào mắt là bàn chân đãm máu của nó. Ngước lên nhìn nó, mặt nó đang dần tái mét lại.
- Em làm sao vậy?
- Tôi…….
Nó không nói hắn cũng biết là Tracy làm. Bất chợt hắn tiến đến chỗ nó bế nó lên.
- Anh làm gì vậy? Thả tôi ra! – nó vùng vẫy.
- Chẳng phải em bị thương sao? Phải đến bệnh viên khám chứ!
Nó cũng chẳng muốn nói nhiều nữa, chỗ thủy tinh đam vào chân cũng đủ làm nó mệt mỏi lắm rồi, bây giờ mà đấu khẩu với hắn thêm nữa chắc chết.
…
- Cô ấy có sao không bác sĩ?
Hắn đóng cửa rồi quay sang ông bác sĩ đứng bên cạnh.
- Không sao! Chỉ là trấn thương nhẹ thôi. Thực ra thì khám ở nhà cũng được, anh cưng vợ quá rồi đó! – tay bác sĩ vỗ vào vai hắn, cười rồi đi thẳng.
Gì chứ, không lo sao được. Lúc thấy nó đừng trên một vũng máu, xung quanh toàn là thủy tinh, hắn đã sợ biết bao nhiêu. Cái cảm giác lúc đó giống với cái cảm giác lúc thấy khuôn mặt nó được đưa vào nhà xác ở bệnh viện, rồi còn cả lúc nó được đưa vào giàn hỏa thiêu. Mở hé cửa, nó đang ngồi đó chờ hắn vào thì phải. Nhìn khuôn mặt nó lúc này, bất giác hắn mỉm cười. Nhìn nó có vẻ gầy hơn lúc mới quen hắn, có phải vì hắn đã hành hạ nó quá nhiều? Khuôn mặt ấy, đã từng khiên hắn hận rất nhiều, yêu rất nhiều và…. nhớ rất nhiều.
Nó quay ra cửa, đạp vào mắt là mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm. Nó hơi giật mình. Hắn bước hẳn vào, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường.
- Chân cẳng thế kia, có đi được không?
Nó không nói gì chỉ cúi gằm mặt. Hắn quay lưng lại phía nó rồi ngồi xuống. Nó nhướng mày không hiểu.
- Lên lưng tôi cõng.
- Anh……
- chứ bây giờ em muốn tự đi bằng cái chân kia à?
Hắn nói mà vẫn không quay đầu lại.
Nó nhẹ đừng lên rồi vòng tay qua cổ hắn. Hắn đừng dậy, tiến ra xe.
Ngồi yên vị trong xe, nó nhìn sang hắn. Có vẻ hắn đang rất mệt mỏi. Bàn tay nó bất giác khẽ đưa lên khuôn mặt hắn đang ngả ra sau ghế. tại sao hắn avf nó đang ở rất gần mà cảm giác như rất xa xôi. tay nó nắm chặt lại định buông xuống, bất chợt một bàn tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, theo phản xạ, rụt tay lại. hắn quay lại nhìn nó.
- Em… vẫn còn yêu tôi?
Nó lúng túng, mắt bỗng chốc trở nên cay xè. Hắn rút một cọc tiền trong ví rồi đưa cho người tài xế.
- Anh cầm số tiền này rồi bắt taxi đi về, tôi có chuyện một chút, sẽ tự lái xe được.
- Dạ vâng!
Người lái xe mừng như bắt được vàng, vội cầm số tiền hắn vừa đưa rồi bước xuống xe.
Hắn ngả người ra sau ghế thở dài.
- Nói đi. Em vẫn yêu tôi…. đúng không?
Bàn tay nó run cầm cập để trên đùi. Nước mắt không biết từ đầu tuôn trào.
- Nếu em nói em yêu tôi…. tôi sẽ bỏ qua tất cả!
Nó không nói gì, vẫn chỉ im lặng. Hắn bất chợt xoay người nó lại, hôn tới tấp lên môi nó mặc nó ra sức chống cự.
Một lúc sau dời môi, mặt nó đỏ ửng. Hắn lên ghế trước phóng xe về nhà.
Lần này hắn không tự nguyện cõng nó nữa mà để mặc nó tự đi vào nhà. Nó cũng chẳng cần, tự đi nó thấy thoải mái hơn. Khập khiễng lết cái xác vào nhà, nó đi thẳng lên phòng.
Nó vào phòng tắm, ngồi thụp xuống sàn. Nước mắt không biết từ đâu lại tuôn trào. Để mặc vòi nước vẫn cứ chảy.
Đúng vậy….. em yêu anh…. yêu anh rất nhiều….
Nhưng….. em rất sợ cái thứ tình cảm đấy anh ạ….. em rất sợ…..
Bàn tay nó buông thõng xuống không trung, đôi mắt dần nhắm lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
+++++
Từ hôm qua đến hôm nay nó vẫn không tỉnh dậy. Hôm qua khi bước vào phòng tắm, thấy nó đang mê man trong đó không hiểu sao trong hắn có một dự cảm không lành. Cũng may là mọi chuyện không sao.
Hắn đừng dậy đi lấy cà phê, từ hôm qua tới giờ hắn thức trông nó suốt.
Ray mở nhẹ cửa đi vào cạnh giường nó. Nó lúc nào cũng để cậu phải lo lắng. Ngồi xuống cái ghế cạnh giường nó, Ray khẽ cầm tay nó.
- Anh nhất định sẽ giải thoát cho em!
Bên ngoài cánh cửa cũng có một người rất yêu nó. Ánh mắt hắn cụp xuống rồi bước đi.
_