Đồ ăn được dọn lên, cô và Nhật Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn đồ ăn trên bàn nhưng thấy ông thầy giáo chưa động đũa nên chưa dám ăn, ông thầy Thẩm Du chống cằm nhìn đống đồ ăn trên bàn cười cười:
-Haizz kêu nhiều như vậy tôi sợ không mang đủ tiền trả a~
Tim cô và Nhật Ánh đánh thót một cái, đùa kiểu gì vậy mời đi nhà hàng sang trọng đã nói một câu không mang đủ tiền trả, tính đùa bản cô nương đây à.
-Thầy đồ ăn kêu rồi có thể trả lại không?
Cô nhìn xung quanh nhỏ giọng hỏi
Ông thầy trừng mắt với cô:
-Em đùa tôi à, nếu em làm vậy sĩ diện của tôi để ở đâu đây, hay là cưa đôi nha tôi ba em bảy
Thầy nếu thầy biết sĩ diện thì đừng bắt con gái trả tiền chứ, lại còn "cưa đôi tôi ba em bảy" thầy! môn toán của thầy là do thầy thể dục dạy à. Tim cô như bị ai xé rách máu cứ từng dòng từng dòng một tuôn ra, tiền nhiều như vậy lấy đâu ra trả đây, cô đá chân hắn một cái. Hắn cười cười không nói gì.
Mẹ kiếp! Bình thường cậu nói nhiều lắm mà sao hôm nay lại im lặng như vậy chứ, chị đây đã làm gì sai mà phải chịu cảnh như vậy, đã vậy còn gặp thêm đứa bạn y như nhà giàu mới nổi gọi liền một đống thức ăn với cái giá cao ngất trời. Cô ủ rũ quay qua nhỏ Nhât Ánh hỏi:
-Mày nhìn bộ dạng của tao xem nếu mang đi bán thì được bao nhiêu tiền.
Ba người trên bàn khoé môi khẽ co giựt một cái, Nhật Ánh nhìn cô từ trên xuông dưới nói:
-Mày có sale hết giá cũng không ai mua mày, chứ đừng nói đến giá cả.
Sao nó lại dám nói thẳng thừng như vậy chứ lòng tự trọng của cô sẽ bị tổn thương nha.
-Tao đã không có giá vậy thì mày bán thân mà trả đi, đồ ăn cũng do mày gọi mà.
Hừ dám chê tao không chút giá trị mày cũng nên nhìn lại bản thân mình đi, nếu mày có giá trị thì bán trả nợ đi.
-Lần này tôi trả là được rồi!!!
Cô quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt cảm động:
-Tôi yêu cậu chết mất a~~~
"Hừ" người ta bao cô ăn mới nói được một câu tử tế, nhớ lúc nãy anh mắt cô ta nhìn mình cũng có một chút chán ghét a.
-Phong! Thầy ở đây a~~~
Cô quay qua nhìn theo phía tay ông thầy vẫy, có cần cẩu huyết như vậy không lúc cô chờ anhn thì chả thấy đâu, luc cô từ bỏ anh sao lúc nào cũng gặp vậy, cô chẳng phải nữ tính mà nhìn anh ánh mắt có chứa tia đau khổ khi đi cùng cô gái khác mà nói:"Trùng hợp quá anh cũng ở đây à!". Ờ anh ta đi chung với con nhỏ Hạ Thiên, cô nhìn anh mỉm cười nói nhỏ với hắn:
-Có người đãi rồi a, nhanh gọi thêm món.
Nghe theo lời cô hắn cũng cầm menu lên gọi món.
Anh và Hạ Thiên đi lại chỗ cô, nở nụ cười co chút giả tạo nói:
-Thầy trùng hợp quá!!!
Ông thầy cười cười ra ám hiệu với cô:"này cô gái có người bao ăn còn không mau giữ người lại"
Cô thấy ám hiệu nhanh chóng nói:
-Đã trùng hợp như thế thì ăn chung đi a,...
Hắn gật đầu coi như đồng ý rồi kéo ghế cho Hạ Thiên ngồi xuống. Tưởng làm vậy thì Nguyễn Hoàng cô đây ghen tị à mơ nhé! Cô nhanh chóng đưa menu cho hắn nói:
-Anh cứ gọi thoải mái, theo lễ đãi khách hôm nay anh mời nhá...
Mọi người ngồi trên bàn cơ mặt đều biến đổi, gương mặt anh có chút vặn vẹo.
Cô không để ý nhiều nhìn mọi người cười cười.Đồ ăn nhanh chóng được mang lên hết, cô nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn cười thỏa mãn cái cảm giác vô nhà hàng sang trọng gọi n món ăn thật cảm thấy thành tựu a. Do người khác đãi nên cô không cần khách khí mà ăn như hổ báo.
-Mày...mày...ăn cá biển...
Nhật Ánh nhìn cô kinh hãi.
Động tác trên tay cô dừng lại, sắc mặt trắng bệch:
-WC ở đâu
-Đi thẳng rẽ phải...
Chưa đợi hắn nói xong cô đã nhanh chóng lao về hướng đó.
Ngồi ôm bồn cầu nôn ẹo một hồi cô cảm thấy tốt hơn rồi mới lại trước gương rửa mặt, những dòng nước lạnh băng bị cô vô tình hất lên mặt.
Thấy đã đủ tỉnh táo cô mới ngước mắt lên nhìn mình trong gương, cứ nghĩ mình sẽ không đau nữa nhưng sao nó lại đau nhiều đến vậy, cô đặt tay lên ngực mình lẩm bẩm:
-Sẽ tốt mà, an ổn một chút đi mọi chuyện sẽ qua thôi, không đau nữa, không đau nữa,...
Không biết từ lúc nào nước mắt cô đã lăn xuống,thử hỏi tình yêu là gì a? chẳng lẽ là thứ đưa con người đạt tới đỉnh cao của hạnh phúc rồi nhẹ nhàng đạp xuống địa ngục.
Chẳng lẽ do lâu không được người khác yêu thương nên cô mới cần thứ tình yêu hèn mọn đến vậy, ha ha đi bám theo một thằng đàn ông chả quan tâm đến mình, có khi hắn chẳng biết tới tên của mình nữa để đòi hỏi một thứ gọi là tình yêu như vậy rất tốt sao. Ngu ngốc! Không ngờ cô ngu ngốc đến vậy.
Cô cảm thấy thương cảm cho nữ nhân vật phụ trong tiểu thuyết a, người làm nền cho nhân vật chính là nhân vật phụ, người làm cho nhân vật chính hiểu ra tình cảm của mình cũng là nhân vật phụ, người đau khổ từ đầu tới cuối cũng là nhân vật phụ a. Rốt cuộc nhân vật phụ sao lại bị đối xử bất công như vậy, chẳng lẽ vì chữ"phụ" mới trở thành như vậy.