-TÔI CỨNG ĐẦU VẬY ĐẤY. AI KHIẾN ANH PHẢI THÍCH TÔI CHỨ.
Trong lúc dầu sôi lửa bổng. Huy nói thế chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Haiz.
-LINH.
-....
Nhỏ không nói gì, chỉ quay phắt người bỏ đi. Huy nắm chặt tay, gân xanh lộ rõ, chắc hẳn cũng đang rất giận. Anh đưa Linh về nhà, đến nơi, chờ Linh xuống xe, không lấy lại mũ bảo hiểm, Huy phóng xe đi thẳng. Hmm, hai người này, thật không ai chịu nhường ai mà. Nhỏ hậm hực đi vào nhà, hình như trong nhà đang có khách. Lúc nãy giận Huy nên chẳng để ý đến việc này. Vào nhà rồi mới hay.. Thấy nhỏ về ba nhỏ lên tiếng:
-Về rồi hả, sao không chào hai bác đi?
Bị ba nhắc nhở, nhỏ bối rối cúi đầu:
-Cháu chào hai bác- Nói rồi nhỏ dời mắt đi, ngồi kế bên bác kia là một anh trai nhìn mã cũng khá được, da trắng, dáng cao, nhìn rất nam tính, chắc cũng hơn tuổi nhỏ. Ngầm đánh giá rồi nhỏ cũng lễ phép-Em chào anh.
Anh trai kia khẽ nhíu mày "Chắc lẽ cô bé kia không nhớ mình sao" , Hai người này có quen nhau sao? Anh kia nhìn nhỏ cười cười đáp trả:
-Chào em, anh là Quân.
- Thôi, lên cất cặp rồi xuống đây con.- Mẹ nhỏ bưng dĩa bánh từ trong bếp đi ra.
-Vâng.
Nhỏ xoay người, bước lên tầng, quả thật giờ nhỏ chẳng còn tâm trạng nào mà trò chuyện nữa. "Lão Huy kia thật đáng ghét". Nhìn thấy con gấu bông Huy tặng hôm hai người hẹn hò, nhỏ tức giận đấm đấm, đá đá nó. Thật tội nghiệp, haiz.
Nhỏ xuống nhà, người con trai kia cứ nhìn nhỏ cười mãi, nhỏ chẳng bận tâm, vì trong đầu giờ đang thầm nguyền rủa ai kia. Hôm nay gia đình bác kia đến chơi, nhân tiện ở lại ăn cơm. Haiz, nghe đâu là bạn cũ của ba, năm xưa chơi thân lắm, giờ mới gặp lại. Nhỏ nhăn nhó dọn chén bát đi rửa, Quân đến mỉm cười, nụ cười dịu dàng:
-Để anh giúp.
Nhỏ không đồng ý, nhưng cũng không có ý từ chối. Quân cũng đoán được nên không ngần ngại mà bê luôn đống bát trên tay nhỏ. Sau khi rửa sạch đống bát đĩa. Nhỏ đi lên phòng. Quân đi theo sau. Đến lúc này, nhỏ mới thực sự thấy khó chịu.
-Anh đi theo tôi làm gì.
Ngẩn người trước câu hỏi của nhỏ. Quân nhăn trán, cô bé đó thực sự không nhớ anh, lúc đầu anh còn ngỡ là Linh cố tình lờ anh nữa cơ.
-Em không nhớ anh?
Nhỏ cũng bị bất ngờ trước câu hỏi của cái người lạ hoắc trước mặt nhỏ:
-Tôi có quen anh sao?
Lúc này thì nó sang, dưới nhà:
-Ơ, cháu chào cô chú, cháu chào hai bác ạ.
Nó chào mà không che giấu được sự ngạc nhiên, Nó không nghĩ là trong nhà đang có khách, không thì nó chẳng sang rồi.
-Đến chơi hả con gái, Linh ở trên phòng ấy, con lên với nó đi.
-Dạ.
Nó nhanh chân chạy lên, ba mẹ nhỏ mỉm cười với người bạn lên tiếng giải thích:
-À, bạn con Linh. Nó thân với gia đình lắm.
Hai người kia có vẻ hiểu, rồi cũng "à" gật đầu cười, như đã hiểu.
-Ê, con hâm... Ơ..
Nó chạy lên, thì lên tiếng gọi nhỏ, ai ngờ ở đây cũng có "người lạ". Quân quay đâu nhìn, anh khẽ "à" một tiếng, con bé này hôm bữa đi cùng Linh. Nó nhìn Quân chăm chăm, nhíu mày như để nhớ lại cái gì đó.
-Ê, ai thế.. Anh họ mày à.
Nó hỏi câu tỉnh bơ, Quân thì suýt nữa cắn phải lưỡi, vì cứ ngỡ nó nhớ anh. (@@) Chẳng lẽ, người như Quân, không để lại một chút ấn tượng nào với cô nhóc này. Quân bắt đầu thấy nghi ngờ về sức hút của mình.
-Hai bé không nhớ anh thật à...
Thấy nhỏ và nó tròn xoe mắt, Quân khẽ thở dài nói tiếp:
-Hôm chủ nhật. đám bạn Huy ở quán...
-AAA, tôi nhớ rồi...-Nó hét lên, làm Quân giật mình, ngưng hẳn lời định nói. Nhỏ thì đang cố gắng nặn hết trí nhớ của mình để nhớ đến cái cảnh nào đó, gặp anh này vào hôm chủ nhật, tiếc là, một cô nàng nhân mã, ham chơi, vô tư như nhỏ thì làm sao mà nhớ được những người chỉ thoáng qua.
-Mày quen hắn à.-Linh hất cằm, nhìn nó. lần nữa Quân suýt té ngữa vì câu nói ngây thơ của nhỏ.
-Không quen, chỉ biết thôi, thế mày không nhớ à, ngọn nguồn, gốc rễ việc mày với anh Huy cái nhau ý.
Nói rồi nó quay sang lườm Quân. Quân gãi đầu, ý như:"Anh không cố ý mà". Nhìn rất đáng yêu. Nhỏ thì đang phừng phừng lửa giận:
-A. ra là anh à. hừm
-Ơ, hôm đó anh có cố ý đâu. Tại đám kia đấy chứ, cũng tại hai bé đanh đá quá anh mới lên tiếng giúp bạn..
-Cái gì, chúng tôi đanh đá, không tại anh và đám bạn anh quá vô duyên thì chúng tôi có thế không hả-Nó hét lên. nhỏ cũng gật đầu tán thành.