Thứ một ngày không nắng không gió, khí trời khá dịu, rất mát mẻ. Buổi chiều, nó đạp xe đến lớp học thêm, cả lớp không một bóng người. Quái lạ.! Nó nhìn đồng hồ, đã muộn hơn p, đúng ra thì giờ cả lớp phải đông đủ, hoặc ít nhất là có vài bóng người chứ, sao lại vắng tanh thế này?Lục điện thoại, nó gọi cho thằng tụ điện, vừa có tín hiệu bắt máy thì:
-Thằng cờ hó kia, rốt cuộc chiều nay có học không thế hả?
-Hờ hờ, con điên.
-Điên cái đầu nhà mày ý, bà đang điên đây.
-Nghỉ, cái con điên kia, lúc trưa anh gọi điện báo nghỉ rồi mà.
-Khi nào? Mày hoang tưởng à.
-Hoang tưởng con khỉ khô, kiểm tra nhật ký cuộc gọi đi cưng, ngủ cho lắm, đáng đời.
Nó tắt phụt cuộc gọi, rồi lướt nhanh kiểm tra, sự thật quá phũ phàng, nó khóc không ra nước mắt mất, nếu giờ có cái lỗ nào, nó muốn phi ngay đến mà chui xuống quá. Đang khóc lóc một mình, thì nó chợt nhớ ra hình như chiều nay anh được nghỉ thì phải. Nghĩ rồi, nó lại dùng điện thoại gọi cho anh.
-Gì?
-Hehe, chiều nay anh được nghỉ phải không?
-Ừ. Có chuyện gì à.?
-Em qua chỗ anh nhé, em đang ở lớp học thêm, chiều nay được nghỉ rồi, cũng gần chỗ anh mà, em qua đó nhé.
-Đang ở đâu?
-Đang ở xxx nè.
-Ừ, thế đứng đó đi, anh qua đón.
Anh cũng nhanh thật, mới phút mà nó đã thấy anh xuât hiện ở trước mặt. Cởi bỏ mũ bảo hiểm, anh bước tới đứng đối diện với nó. Nó lè lưỡi, đưa tay kiểu quân đội chào anh.
-Hi.
Anh chỉ cười, rồi cúi người xoa đầu nó.
-Đi thôi, đi chơi nhé.
-Yes sir.
Nó chạy nhanh vào trong dắt chiếc xe đạp yêu quý của nó ra. Anh ngớ người ra một lúc, rồi tự đập vào trán mình, lúc nãy quên hỏi nó đi bằng gì? (haha).
-Thế giờ sao?
-Ờ, thì sao là sao, anh cứ chạy xe của anh, em đạp xe em chứ sao nữa.
Anh lườm nó một cái:
-Thôi, về nhà em trước, cất xe rồi anh đưa đi chơi.
Thế rồi cả hai cùng đi song song trên đường, người xe đạp kẻ xe máy nhìn rất buồn cười.
Đi xem phim, lượn mấy vòng quanh hội chợ, nó và anh vui chơi rất thoải mái. Đang cầm xiên thịt nướng thưởng thức gì cảnh tượng trước mắt khiến nó muốn rớt luôn cằm xuống đất.
Linh cô nương đang làm mình làm mẫy với anh Huy đẹp trai. Nhìn điệu bộ gãi đầu gãi tai của Huy khiến nó và anh không khỏi bụm miệng cười. Cười no nê, nó vẫy tay chào hai diễn viên hài kịch cách đó một đoạn không xa.
-hello, hai người đang làm cái gì thế, haha.
Anh đứng bên cũng không thể ngăn mình bật cười thành tiếng. Huy nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn, vừa ngại nhưng cũng như tìm được phao cứu trợ, anh chạy đến túm lấy tay nó ăn vạ:
-Ừ, em nói xem, tự nhiên cái bạn kia-vừa nói Huy vừa chỉ tay về phía một chị gái mang bộ váy màu vàng tươi khá xinh xắn- đến xin số điện thoại anh, anh chỉ cười cười thôi mà con nhỏ kia giận anh đấy.
-Có thật là chỉ thế không hả?
-Không chỉ thế thì thế nào nữa?
-Đừng cãi nhau nữa, mệt quá.
Nó nói xen vào, nhỏ nhìn anh Huy tội nghiệp nguýt một cái dài, Huy thì tỏ rõ tức giận bứt tóc một cái rồi quay mặt về hướng khác. Duy chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Nó lôi Linh ra xa, thủ thỉ điều gì đó, cứ chốc chốc lại hướng mắt về phía Huy. Khiến hai anh chàng vừa cảm thấy chột dạ vừa thấy buồn cười. Lát sau, chúng nó quay lại, nhỏ chủ động nắm tay Huy đi trước, nó nháy mắt với anh ra, còn Huy chỉ biết cười và giơ tay biểu hiện sự bái phục.
Duy ghé sát tai nó thì thầm:
-Em nói gì với Linh thế.
-Hehe, bí mật, chuyện bọn em, anh hỏi làm gì.
Anh cốc đầu nó phát, rồi kéo nó đi nhanh, đuổi kịp cặp đôi phía trước.
Quân mở điện thoại xem lịch, thứ tuần này là sinh nhật "ai đó". Hắn muốn hẹn ai đó đi chơi, nhưng lại ngại, đau đầu suy nghĩ một hồi, hắn lại quyết định nhắn tin cho hai bạn quỷ nhỏ kia.
"này nhóc, thứ tuần này rảnh không?"
"bận rồi, hỏi chi"
"Bận gì. Hôm đó đi ăn kem với anh không, anh mời"
"Không dám, hôm đó sinh nhật em rùa, tôi không rảnh để đi với anh."
"Ồ, thế à, nhưng anh hôm đó đặt chỗ rồi, gọi em rùa cùng đến luôn cũng được"
"Chẹp, không phải không ưa em rùa nhà tôi ư?"
"Ờ, nhưng thà mời em rùa đi cùng còn hơn là đặt chỗ rồi mà không có ai đến, đúng không?"
"OK, tôi duyệt, nhắn tin hỏi Nhi nữa đi"
Haiz, đại ma đầu đã thông qua rồi, thì một tiểu ma đầu tham ăn như cái con bé tên Nhi kia thì làm được gì đây? Đúng như dự đoán của hắn, cuộc đàm phán thành công mĩ mãn. Chỉ có điều hôm đó sẽ có thêm sự hiện diện của hai anh chàng đẹp trai Huy và Duy. Quân chỉ biết lắc đầu, thôi chấp nhận hi sinh, vì tương lai tươi sáng. (haha)
Chiều thứ . Lúc cả nhóm vừa đến quán thì thấy Quân đã chờ sẵn.
-Ố ồ, hôm nay trời mưa hay sao mà Quân ca ca lại đến sớm chờ mọi người thế này?
-Không dám không dám.
Biết là nhỏ nói móc, nhưng hắn vẫn vui vẻ đáp lời, vì tâm trạng hắn đang rất vui. Nhìn mấy người đã ngồi xuống bàn, dường như hắn thấy thiếu thiếu thì phải.
-Mấy người kia đâu.
-Anh Duy lát nữa mới đến, còn Vy thì độ phút nữa.
-Ờ.
Gật đầu, haiz, thì ra nhân vật nữ chính còn chưa đến, thế thì bảo sao nam chính hôm nay lại thấy không thiếu cho được. (haha).
-Gọi đồ ăn đi.
-Thôi chờ mấy người kia đã.
Huy biết ý nháy mắt với tên Quân, hắn chỉ biết cười khẩy đáp lại.