Chương : Mang em trở về
Hạ Nhược Vũ nhìn bàn đầy thức ăn
mà chậc lưỡi, đáng lẽ cô không nên gọi
quá nhiều đồ như vậy.
“Đều là đồ ăn em gọi, nhớ ăn hết,
đừng để lãng phí” Mạc Du Hải trực tiếp
xác nhận suy nghĩ của cô.
Cô không phải loại lãng phí đạo
đức giả, hơn nữa mỗi món ăn ở đây
đều rất đắt, không ăn thì đúng là phí
tiền.
Hạ Nhược Vũ không nhận thấy một
tia cười trong mắt người đàn ông.
Sau khi ăn uống xong, cô mới nhớ
tới mục đích hôm nay của mình, nhưng
không còn mạnh mẽ như lúc đầu: “Mạc
Du Hải, rốt cuộc anh muốn thế nào,
nếu không ly hôn thì anh sẽ kéo tôi đến
chỗ chết đấy”
Thật ra thì cô không sao cả, nhưng
người phụ nữ Lục Khánh Huyền kia có
thể nuốt sống cô.
Mạc Du Hải chậm rãi đặt dĩa
xuống, cầm giấy ăn đã khử trùng bên
cạnh lau khóe miệng, bình tính nói:
“Chúng ta tổ chức hôn lễ đi”
“Anh bị điên à?” Vẻ mặt Hạ Nhược
Vũ quái dị nhìn anh, khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô đỏ lên, trong chốc lát tim
cũng đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Nhưng vẻ mặt Mạc Du Hải vẫn
thản nhiên: “Tôi sẽ mang em trở về”
“Không, không, Mạc Du Hải, có
phải anh đã nghĩ sai gì rồi không? Anh
phải ly hôn với tôi, ly hôn, anh hiểu
không?” Hạ Nhược Vũ luống cuống,
giải thích lại cho anh.
Có phải cô vừa mới nghe thấy ảo
giác, người đàn ông này muốn kết hôn
với cô, tổ chức đám cưới sao?
“Đây không phải là nguyên nhân
mà em lo lắng sao?” Vẻ mặt Mạc Du
Hải không thay đổi, nói.
“Anh có biết tổ chức đám cưới rồi
kết hôn có ý nghĩa gì không? Chẳng
phải là anh thích Lục Khánh Huyền
sao? Anh đưa tôi về thì gia đình anh có
biết không? Không, không phải chuyện
này, anh cảm thấy là ba tôi có thể đồng
ý chuyện này sao?”
Nghĩ đến ba mình, khuôn mặt của
Hạ Nhược Vũ có chút bất lực.
Mạc Du Hải bình tĩnh nói: “Tôi sẽ
thuyết phục ông ấy”
“Anh sẽ làm ba tôi tức giận đấy, lúc
đó ba tôi có thể đánh chết tôi mất” Cô
trở nên bồn chồn, thậm chí còn nghĩ
đến việc cô đi cùng Mạc Du Hải đến
nói chuyện với ba cô, và ba cô cầm cái
chổi vụt cô.
Nghĩ đến đây, cô thậm chí còn thấy
hơi buồn cười.
“Có tôi ở đây, ông ấy sẽ không làm
vậy đâu.” Chuyện năm đó còn chưa
được điều tra ra, anh phải thân với Hạ
Minh Viễn hơn nữa, chỉ khi quan hệ
giữa hai người được công khai, anh
mới có thể dính líu đến Nhật Hạ.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy,
nhưng nhìn vẻ mặt sinh động và quyến
rũ của Hạ Nhược Vũ, trong lòng có
chút không lỡ, nhưng anh lại lập tức
nghĩ chuyện này là vì công lý, và trái tim
anh ấy dần cứng rắn lên vì nguyện
vọng cuối cùng của ông nội.
Nếu kẻ buôn ma túy thực sự là Hạ
Minh Viễn, thì anh phải đưa Hạ Minh
Viễn ra trước công lý, nhưng anh có thể
cứu Nhật Hạ, bảo vệ được Hạ Nhược
Vũ và mẹ của cô.
Đấy là nơi duy nhất anh có thể
chuộc lỗi.
Hạ Nhược Vũ không biết có một
vòng xoáy to lớn ẩn chứa trong đôi mắt
tỉnh tường của anh, trong lòng cô vẫn
như con nai hoảng loạn, không biết
làm sao: “Không được, anh không
được đi làm ông ấy tức giận”
Anh hơi ậm ừ đồng ý: “Ngày mai
em theo tôi trở về.”
“Trở về nơi nào?” Hạ Nhược Vũ
ngây ngốc hỏi.
Mạc Du Hải nở nụ cười: “Về nhà”
“Không cần đâu, anh cứ giải quyết
chuyện của Lục Khánh Huyền trước đi,
sau đó mới có thể nói chuyện. Nếu anh
muốn hiểu rõ thì cứ tìm tôi, tôi đi trước
đây:
Cô là người nói rằng sẽ ly hôn, và
cuối cùng cô cũng là người bỏ trốn.
Khi chạy ra khỏi nhà hàng, hô hấp
của Hạ Nhược Vũ vẫn chưa dịu xuống,
tiếng tim đập dường như còn văng
vắng bên tai, cuối cùng cô bực bội nói:
“Mình lại bị tên đó dắt mũi”
Cô còn chưa hỏi tại sao ngày hôm
đó anh lại cúp điện thoại, liếc mắt nhìn
nhà hàng, Hạ Nhược Vũ gạt bỏ suy
nghĩ trong đầu và chán nản trở về công
ty.
Trong lòng đang có nhiều tâm sự,
cô có chút thân thờ trong cuộc họp.
“Hạ Nhược Vũ, tí nữa đến phòng tôi
một chút”
Có người đẩy cánh tay của cô, Hạ
Nhược Vũ có chút ngây người nhìn lên,
thấy ánh mắt của mọi người đều đổ
dồn về phía mình, đặc biệt là ông chú
trung niên đang ngồi ở ghế chủ tịch,
đang có vẻ mặt bất lực nhìn mình.
Cô đột nhiên phản ứng lại, ho khan
vài tiếng rồi giả vờ nghiêm túc trả lời:
“Vâng, chủ tịch”
Trong công ty, ba cô có quy định là
không được phép gọi ba, điều này
khiến người khác nghe hơi khó chịu.
Hạ Minh Viễn gật đầu, không nói gì,
rồi lại bàn bạc chuyện của công ty.
Sau một cuộc họp nhàm chán, Hạ
Nhược Vũ đi vào phòng làm việc.
“Hạ Nhược Vũ, không phải là con
nói sẽ làm việc thật tốt sao? Trong
buổi họp thì liên tục ngẩn người, những
cổ đông khác nhìn thấy sẽ nghĩ như
thế nào hả?” Hạ Minh Viễn nói thẳng.
Hạ Nhược Vũ lười biếng ngồi
xuống sô pha, không có chút hình
tượng nào, nói: “Ba, con biết mình sai
rồi”
Hạ Minh Viễn cau mày bất lực:
“Được rồi, lần này việc viết quảng cáo
của con làm rất tốt, nếu có thể nhận
được dự án này của chính phủ, những
cổ đông kia nhất định sẽ nhìn con với
một ánh mắt khác”
“Con không muốn quan tâm đến
họ.” Và hơn nữa việc viết bài này hoàn
toàn không phải do cô làm. Hôm qua,
cô đã thấy có chút xấu hổ khi được
người khác khen ngợi, bây giờ ba cô lại
nói, thật sự khiến cô xấu hổ vô cùng.
Hạ Minh Viễn nhìn con gái có chút
yếu ớt mà đau xót: “Gần đây con cũng
mệt rồi, bảo mẹ con làm cho con một ít
thuốc bổ đi”
“Ba, nếu con kết hôn, ba có tức
giận không?” Hạ Nhược Vũ thận trọng
nói.
Hạ Minh Viễn một giây trước còn
đang yên bình, giây tiếp theo lập tức trở
nên u ám: “Nếu con dám vụng trộm với
người khác, mà bị ba phát hiện thì ba
sẽ đánh gấy chân con”
“Ba, ba thật sự nghiêm túc như vậy
sao?” Hạ Nhược Vũ cảm thấy chân hơi
đau nhói, lập tức rụt chân lại.
Hạ Minh Viễn nhìn chằm chằm vào
cô: “Nhược Vũ, nói thật đi, có phải con
đã lén lút cùng người khác làm đăng ký
rồi phải không?”
“Không có, làm sao mà thế được,
ba, con là con gái của ba mà, ba không
biết tính cách của con sao?” Cô nói
càng lớn thì càng có nghĩa là đang
chột dạ.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Minh
Viễn vẫn không thay đổi: “Tốt nhất là
không có, nhưng ba cảnh cáo con, nếu
con dám làm bậy thì đừng nhận người
ba này nữa”
“Con biết rồi” Trong lòng Hạ
Nhược Vũ càng không yên, nếu như ba
cô biết cô không chỉ có kết hôn, mà
còn đã làm giấy chứng nhận với Mạc
Du Hải, cô cũng không dám tưởng
tượng hậu quả như nào nữa.
Nghe thấy lời bảo đảm của cô, vẻ
mặt Hạ Minh Viễn dịu đi một chút, sau
đó ông hỏi: “Con cùng Minh Đức thế
nào rồi?”
“Vẫn bình thường” Chỉ là người bạn
bình thường thì có thể thế nào chứ?
“Ba không muốn xen vào mối quan
hệ của con. Nếu con không thích Minh
Đức, mẹ con đã xác định được một số
ứng viên cho con rồi. Nếu con có thời
gian…”
Hạ Nhược Vũ nhanh chóng cắt
ngang những gì Hạ Minh Viễn định nói:
“Ba, đừng nói gì nữa, con thấy Lâm
Minh Thư cũng rất tốt, con định tìm
hiểu kỹ hơn”
Đùa gì chứ, một Lâm Minh Thư đã
làm cô đau đầu rồi, còn để cô đi gặp
mặt bao nhiêu người chứ.
“Vậy là được rồi, không còn gì nữa
thì con đi ra ngoài làm việc đi.” Hạ
Minh Viễn vẫn có chút nghi hoặc, quyết
định về nhà xem hộ khẩu có còn ở đấy
không.
Không ai hiểu con gái bằng ba, ông
biết con gái mình to gan như thế nào.