Chương : Buổi tối đưa cô về
Nhìn bóng dáng hai người rời đi,
một giây sau, tay Hàn Công Danh nắm
chặt thành quyền, đấm mạnh vào
tường, bàn tay chấn động đến run nhẹ,
ánh mắt tựa như một con sói cô đơn
trên sa mạc, thâm trầm đáng sợ.
Nhược Vũ là người phụ nữ của anh
ta, anh ta tuyệt đối không cho phép bất
kỳ kẻ nào cướp Nhược Vũ khỏi tay anh
†a. Mạc Du Hải thì sao.
Anh ta tuyệt đối sẽ không buông
tha dễ dàng như vậy.
Trong xe. Đọc full tại truyen.one
Hạ Nhược Vũ nhìn khung cảnh
khác thường bên ngoài thì hỏi: ‘Mạc Du
Hải, anh lái xe nhầm hướng rồi à, đây
đâu phải đường về nhà tôi.”
“Ừ, đây là hướng về nhà chúng ta”
Mạc Du Hải bình tĩnh nói.
Hai má Hạ Nhược Vũ trở nên đổ
bừng: “Cái gì mà nhà chúng ta, đừng
có nói hươu nói vượn, em và anh còn
đang cãi nhau đấy”
“Hiểu rồi.”
Người đàn ông vẫn từ tốn nói,
giống như cô đang vào vai hát kịch vậy.
“Lười nói với anh” Hạ Nhược Vũ
quay đầu đi chỗ khác, trong lòng vẫn lo
lắng về chuyện của Minh Thư.
Chỉ muốn nhanh chóng thay quần
áo rồi nhanh chóng đến bệnh viện
thăm.
Mạc Du Hải như nhìn ra tâm sự
trong lòng cô, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy
không sao.”
Có điều có một việc anh chưa nói,
làm bác sĩ, anh có nghĩa vụ giữ bí mật
cho bệnh nhân.
Hạ Nhược Vũ thở dài một hơi,
không có tinh thần nói: “Người không
sao, nhưng mà chắc tinh thần bị tổn
thương lắm, còn cả đứa bé cũng mất
rồi.
“Mỗi người đều phải chịu trách
nhiệm với bản thân, gánh lấy cái giá
tương ứng. Cô ấy đã lựa chọn người
đàn ông kia thì nhất định phải chịu hậu
quả” Mạc Du Hải lạnh nhạt giải thích
cho cô.
Hạ Nhược Vũ kinh ngạc quay đầu
nhìn anh, trên mặt anh vẫn là vẻ lạnh
nhạt như trước: “Mạc Du Hải, em rất tò
mò, anh có phải gánh chịu cái giá phải
trả nào không”
Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu,
không nghĩ là anh sẽ trả lời.
Nhưng anh lại nói: “Có.”
“Là chuyện gì?” Cô tò mò hỏi. Dạng
đàn ông mưu kế như Mạc Du Hải cũng
có chuyện không khống chế nổi sao.
Thật đúng là kỳ quái.
Ánh mắt anh lấp lóe, không trả lời
thẳng: “Nếu như em là cô ấy, em sẽ làm
thế nào?”
“Anh đang ám chỉ chuyện mất đứa
nhỏ à? Hay là chuyện bị tên cặn bã lừa
gạt tình cảm?” Hạ Nhược Vũ thu lại ánh
mắt, cơ thể bé nhỏ khẽ chuyển, nhìn
con đường phía trước, trong lòng
không biết đang nghĩ gì.
Mạc Du Hải nắm chắc tay lái, nhẹ
nhàng hỏi: “Nếu như có nguyên nhân
cho lời nói dối thì sao”
“Ôi, đàn ông chẳng phải đều thích
bảo đó là mấy lời nói dối có thiện chí
hay sao?” Cô cười khẩy, sau đó thâm
trầm nói: “Ông trời sẽ tha thứ cho anh
†a, còn em chỉ có trách nhiệm đưa anh
†a đi gặp ông trời.”
Trong từ điển của cô lừa dối là
không dễ dàng tha thứ, hành động của
Hàn Công Danh khiến cô phải suy xét
lại tam quan của mình, thậm chí cô bắt
đầu hoài nghị, lúc trước người đàn ông
ôn tồn lễ độ kia là do cô tưởng tượng
ra.
Ngưng một chút, Hạ Nhược Vũ
dường như là phản ứng lại, nghỉ ngờ
nhìn anh: “Mạc Du Hải, có phải anh có
gì giấu em không?”
Sao lại nghe ra ẩn ý trong lòng nói
của anh.
“Không” Biểu cảm trên mặt anh
không đổi, thản nhiên nói.
Hạ Nhược Vũ gật đầu không hỏi
lại, lúc nhàm chán sẽ nghĩ đến vài
chuyện có ý nghĩa, cô bắt đầu vụng
trộm quan sát người đàn ông bên cạnh.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng,
lông mày kiếm, trên thái dương rủ
xuống mấy sợi tóc đen, gương mặt anh
tuấn của anh hoàn hảo không thể bắt
bẻ.
Người ta nói đàn ông có sống mũi
cao thẳng thì phương diện kia rất mạnh
mẽ, mấy đêm được chứng kiến, cô có
thể khẳng định câu nói này là đúng, thế
nhưng còn một câu, đàn ông môi
mỏng thường bạc tình.
Điều này thì cần chờ kiểm chứng.
Càng nhìn càng đẹp trai, trên thế
giới này thật sự có người đàn ông xuất
sắc như vậy sao, ngoại trừ tính cách
lãnh đạm, không quan tâm sự đời ra thì
tổng thể khiến cho người ta không tìm
ra vấn đề.
“Em nhìn thấy hài lòng chứ?”
Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang đắm
chìm trong “sắc đẹp” của anh, bất thình
lìn nghe vậy thì ngơ ngác đáp lại: “Hài
lòng.”
Qua mấy giây cô mới phản ứng lại,
mình bị người nào đó trêu đùa, tức hổn
hển nhìn chằm chằm chằm anh: “Mạc
Du Hải, sao anh xấu xa thế”
“Có sao?” Là ai nhìn đến thất thần
chứ? Mạc Du Hải nhếch miệng cười.
Hạ Nhược Vũ tự biết mình không
cãi lại anh, càng sẽ không giơ mặt ra
cho anh đánh, không có gì xấu hổ hơn
là nhìn trộm người khác và bị bắt tại
chỗ.
May thay, bọn họ nhanh chóng về
biệt thự.
Không để ý tới Mạc Du Hải nữa, cởi
dây an toàn, đẩy cửa xe xuống dưới.
Chỉ là đã mấy ngày không trở về,
nhìn đồ đạc trong biệt thự, Hạ Nhược
Vũ cảm thấy có chút kỳ quái không
hiểu vì sao, giống như đã lâu không
gặp.
Lên lầu, đồ đạc trong phòng ngủ
vẫn như trước khi cô rời đi.
Dừng một chút, cô vụng trộm hít hà
không khí, lại đi tới bàn trang điểm mở
ra, lúc này gương mặt mới lộ ra nụ cười.
Rất tốt, phòng không có mùi của
những người phụ nữ khác, cũng không
có thêm mỹ phẩm.
Xem ra hai ngày cô đi, Mạc Du Hải
ở nhà một mình, không đưa Lục Khánh
Huyền về.
Thay quần áo xong đi xuống lầu,
vừa lúc nhìn thấy Mạc Du Hải đặt điện
thoại xuống, ánh mắt Hạ Nhược Vũ khẽ
động, cũng không hỏi nhiều.
“Đi nào”
“Ừ” Mạc Du Hải liếc nhìn một chiếc
túi khác trên tay cô, cất điện thoại rồi
bước ra ngoài.
“Tối nay về với anh.”
“Đi đâu?” Cô vẫn còn băn khoăn
ánh mắt vừa mới cúp điện thoại xuống
của anh, không chú ý nghe anh nói.
Hẳn là chuyện khó giải quyết lắm
mới khiến anh lộ ra vẻ nghiêm túc như
vậy.
Mạc Du Hải nhìn vẻ ngơ ngác, ngốc
nghếch của cô, nhẹ nhàng bồi thêm
một câu: “Nhà họ Mạc”
Cả người cô đều choáng váng:
“Không phải nói cho em suy nghĩ một
chút à?”
Cô đồng ý đi lúc nào, với cả tốc độ
này có phải quá nhanh không.
Đọc full tại truyen.one
“Chỉ là một bữa cơm thôi.” Mạc Du
Hải ra hiệu cô không cần lo lắng.
Hạ Nhược Vũ sững sờ, sau lại tiếp
tục lắc đầu: “Không phải vấn đề cơm
nước, tự nhiên em tới như vậy là có
chuyện gì!”
Trong đầu người đàn ông này đang
nghĩ gì chứ?
“Bọn họ biết rồi” Hôm qua anh đã
thông báo.
“Anh cũng không nói với em một
tiếng để em chuẩn bị tốt tâm lý chứ,
anh như này là tiền trảm hậu tấu, em
không đồng ý, em không đi” Giọng điệu
của Hạ Nhược Vũ rõ ràng có chút bối
rối và mất tự nhiên.
Mạc Du Hải bình tĩnh nhìn về cô:
“Em đang lo lắng cái gì, nàng dâu xấu
cuối cùng vẫn phải gặp mẹ chồng thôi”
“Ai nói em xấu!” Hạ Nhược Vũ trả
lời, sau khi nói xong mới kịp phản ứng,
đây chẳng phải là thừa nhận chuyện
mình là vợ anh sao?
Người đàn ông cười ranh mãnh, cô
đột nhiên đỏ bừng mặt: ‘Em không có
ý đó, dù sao em không đi, tự anh đi mà
đi”
Dựa vào cái gì mà nói cô là nàng
dâu xấu, cô xấu chỗ nào!