Chương : Dây dưa không dứt
“Ồ.” Hạ Nhược Vũ gật gật đầu, cô
cũng không muốn nói gì nhiều, cô cảm
thấy mình có một ảo giác giọng nói của
Tinh Giang có chút kì quái, rồi cô lại nghĩ
đến tính cách của hắn liền bình thường trở
lại. Một người kì quái thì đến thuộc hạ của
người đó cũng sẽ kì quái.
Cô vẫn nghĩ rằng cô khá thông minh,
nghĩ một lát liền nghĩ thông.
“Tiếp theo phải làm thế nào.”Bây giờ
không rõ tăm tích của Nguyên Lâm, trong
lòng cô vẫn luôn cảm thấy bất an.
“Anh sẽ cho người đi điều tra, để anh
đưa em về trước.” Mạc Du Hải vẫn còn việc
cần phải làm, là việc có liên quan đến việc
này, chỉ là có một số việc anh không tiện
cho cô biết.
“Vâng.” Cũng chỉ có thể như vậy trước thôi.
Ở toà cao ốc Cảnh Minh, gương mặt
Hàn Công Danh trầm lặng như nước, sải
bước nhanh về phía trước, phía sau anh ta
còn có một cái đuôi nhỏ đi theo trông có vẻ
rất thản nhiên nhưng từ hơi thở cũng đoán
được cô bé không bình tĩnh thoải mái như
vẻ bề ngoài. Người đàn ông đi phía trước
đột nhiên dừng lại, cô bé liền không kịp
chuẩn bị gì đâm vào người anh ta, cánh mũi
cao đẹp truyền đến một trận đau đớn, cô
bé lùi lại vài bước, oán giận nói: “Hàn Công
Danh, anh làm gì vậy, dừng lại cũng không
nói trước một tiếng.”
“Tôi mới muốn hỏi cô phải làm thế nào
cô mới chịu buông tha tôi đây.” Hàn Công
Danh quay người, mặt mũi u ám nhìn người
phụ kiêu căng và ương ngạnh trước mặt.
Mạc Du Uyên xoa xoa cánh mũi của
mình, bày ra dáng vẻ có lý chẳng sợ nói:
“Cao ốc Cảnh Minh cũng không phải là do
anh mở, anh đi được chẳng lẽ em lại đi
không được à? Hơn nữa chị Khánh Huyền
cũng muốn em đi theo anh để học hỏi mà.”
Mạc Du Uyên bày ra vẻ mặt “anh đừng
mơ thoát được tôi”, nói: “Hàn Công Danh,
thái độ làm việc này của anh là không được
chuyên nghiệp rồi đấy.”
“Được, không phải cô muốn đi theo tối
sao?” Hàn Công Danh bị bộ dạng quấy rầy
thái quá của Mạc Du Uyên làm cho khó
chịu, anh ta chưa từng gặp qua người phụ
nữ nào càn quấy như thế này.
“Bây giờ cô làm dự án Trường Chinh.”
“Nhưng cố vấn Danh, đây là dự án mà
anh hoàn toàn chịu trách nhiệm. Thân là
một trợ lý, em chỉ có thể đứng một bên hỗ
trợ anh thôi, em cũng không hiểu gì.” Mạc
Du Uyên bày ra bộ dạng vô tôi chớp mắt.
Mạc Du Uyên chưa bao giờ không
theo đuổi được người đang ông mà cô bé
nhìn trúng. Ban đầu lòng tự tôn của Mạc Du
Uyên có chút thất vọng, nhưng càng về sau
càng ngăn cản thì cô bé lại càng có dũng
khí, trong lòng dâng lên một sức mạnh nhất
định phải có được Hàn Công Danh.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Hàn
Công Danh tràn ngập trong lửa giận, gương
mặt tuấn tú mơ hồ hiện lên vẻ mất kiên
nhẫn nhưng may là vì thái độ đúng mực
nên anh ta mới không nói ra những lời quá
khó nghe, có điều ngữ khí của anh ta cũng
đã rất khách khí rồi: “Cô Du Uyên, nếu mà
cô vẫn còn quấn lấy không buông như vậy
thì tôi chỉ còn cách tìm chủ quản Khánh
Huyền để cô ta đổi người thôi.”
“Em quấn lấy không buông bao giờ
chứ, là do anh tránh mặt em, anh xem thử
có cấp trên nào đẩy trợ lý đi xa như vậy
giống như anh không.” Mạc Du Uyên
không những không tức giận mà còn híp
mắt cười tiến về phía trước, khoe thân thân
hình xinh đẹp trước mặt Hàn Công Danh.
Mạc Du Uyên đi theo anh ta nhiều
ngày như vậy cũng không phải là không
thu hoạch được gì, ít nhất là cô biết được
Hàn Công Danh không phải là một người
hay tùy ý mất bình tĩnh, nhất là đối với phụ
nữ, anh vẫn luôn biết kiềm chế. Điều đó cho
thấy anh là một người đàn ông được giáo
dục rất kỹ lưỡng, mà có rất ít con nhà giàu
thiếu những phẩm chất tôn trọng phụ nữ.
Mạc Du Uyên càng tiếp cận Hàn Công
Danh, trái tim càng không nhịn được càng
muốn lại xích lại gần anh hơn. Một người
đàn ông dịu dàng ưu tú như vậy chẳng phải
là người mà cô bé vẫn luôn mong đợi hay
sao?
Hàn Công Danh cau mày, anh ta
không hiểu được lòng của Hàn Công Danh,
rõ ràng anh ta đã từ chối rõ ràng như vậy
mà cô vẫn không bỏ cuộc, dù tính khí của
anh ta có tốt đến đâu thì cũng có giới hạn:
“Anh trai cô có biết cô làm như thế này
không?”
Mạc Du Hải nhất định sẽ không bao
giờ muốn nhìn thấy Mạc Du Uyên như thế
này. Hàn Công Danh vừa nhắc đến Mạc Du
Hải thì sắc mặt của Mạc Du Uyên liền thay
đổi, nghĩ đến mấy ngày nay bị cấm túc. Tất
cả những việc này đều là do con con điếm
đê tiện Hạ Nhược Vũ kia, trong lòng Mạc
Du Uyên liền bừng bừng lửa giận: “Việc
của em không cần anh phải lo. Hàn Công
Danh, anh không cần đem anh trai em ra để
ép em, em nhất định sẽ theo anh đến
cùng.”
Đọc thêm sủng vợ lên trời “Tôi không thích cô.” Hàn Công Danh
mím môi nói thẳng.
Mạc Du Uyên không thèm để ý nói:
“Em thích anh là được rồi.” Cô bé ngừng lại
một chút rồi cười đắc ý: “Hơn nữa bây giờ
trên mạng không phải có câu “anh thích
em hay không là việc của anh, chỉ cần em
thích anh là được, việc thích vốn là việc của
cá nhân, vì sao phải chịu một phần gánh
vác của hai người, trừ phi anh cũng thích
em.
Hàn Công Danh bị mấy chữ thích của
Mạc Du Uyên làm cho chóng mặt, ngoại trừ
tính cách khó chiều của Mạc Du Uyên thì
xét về ngoại hình, gia cảnh và các phương
diện khác quả thật ngàn dặm mới tìm được
một người. Nếu như trước đây thì những
điều này có thể làm anh ta có thể sẽ vừa
lòng mà đồng ý Mạc Du Uyên, nhưng bây
giờ hễ đụng đến loại thiên kim tiểu thư như
thế này thì anh ta chỉ muốn chạy càng xa
càng tốt.
Hàn Công Danh nhếch khóe miệng
lên, lạnh nhạt trào phúng nói: “Cô thích tôi?
Cô hiểu gì về tôi mà nói thích tôi?”
Mạc Du Uyên bị những lời này của anh
ta làm cho ứ nghẹn, ngửa cổ lên nói: “Em
tất nhiên là hiểu anh rồi, em biết anh từng
qua lại với Hạ Nhược Vũ, nhưng người mà
anh trai em nhìn trúng thì anh không có có
cơ hội thắng đâu. Em còn biết Lâm Minh
Thư từng có thai với anh. Em cũng từng
điều tra qua, tất cả là do cô ta ảo tưởng,
không biết xấu hổ bò lên giường của anh
vậy nên đó cũng không phải là lỗi của anh.
Còn về lý lịch của anh thì chắc là em không
cần nói gì nhiều nữa.” Còn nói không hiểu,
Mạc Du Uyên đã nói ra hết rồi, cô bé sớm
đã cho người đi điều tra rồi.
Hàn Công Danh không hề ngạc nhiên
khi Mạc Du Uyên biết những việc này, lúc
nãy anh nói như vậy là vì muốn dụ Mạc Du
Uyên nói ra những lời này, vẻ mặt anh ta
càng lạnh lùng hơn: “Vậy thì cô khác gì
những người phụ nữ muốn bò lên giường
tôi kia.”
“Hàn Công Danh, anh đừng có quá
đáng, anh vậy mà lại đem em đi so sáng với
những con con điếm đê tiện đó.” Sắc mặt
của Mạc Du Uyên quả nhiên biến đổi, sự
đắc ý trên khuôn mặt liền biến thành sự tức giận.
Hàn Công Danh nhìn vào mắt Mạc Du
Uyên nói từng chữ một: “Trong mắt tôi cô
chẳng khác gì bọn họ.”
“Em không cho phép anh nói như vậy,
em khác bọn họ, bọn họ có thể đem đến
được gì cho anh chứ, bọn họ chỉ đem đến
cho anh một mớ rắc rối. Em là thật lòng
thích anh, nếu anh đồng ý ở bên cạnh em
thì tài nguyên của nhà họ Mạc đều tùy-anh
sử dụng.” Mạc Du Uyên thốt ra một lời nói
hùng hồn, cô bé không tin là Hàn Công
Danh không động tâm. Những người đàn
ông kia tiếp cận Mạc Du Uyên không phải
là vì thèm muốn nhà họ Mạc ở sau lưng cô
ấy sao? Chính vì Mạc Du Uyên biết như vậy
nên càng ghét những lời nịnh nọt đó.
Nhưng Hàn Công Danh thì khác, cô ấy thật
sự quan tâm đến anh ta nên mới không
ghét làm những việc này. Nếu như Hàn
Công Danh đồng ý thì Mạc Du Uyên sẽ
càng vui hơn.
Đáng tiếc là Hàn Công Danh chỉ cười
lạnh một tiếng: “Khẩu khí của cô Du Uyên
thật lớn, tôi nhớ là nhà họ Mạc bây giờ do
Mạc Du Hải nắm quyền, bên trên còn có lão
thái gia tọa trấn, lúc nào lại đến lượt một
con nhóc như cô quyết định rồi.”
Nhà họ Mạc quả thật là một cái bánh
kem khổng lồ, nhưng không phải ai cũng có
thể nuốt được cái bánh kem này, nhất là
phía sau còn đang có một người đàn ông
đáng sợ đang ẩn nấp, không ai dám tùy
tiện khiêu khích, nhưng vì người phụ nữ mà
anh ta yêu thì cho dù có liều mạng cũng
phải thử một phen. Nhưng không phải là
bây giờ, người biết giấu đi tài năng phán
đoán thời gian thì mới có thể có được hi
vọng chạm đến được cái cây lớn chọc trời
kia.
“Hàn Công Danh, anh có hiểu em nói
gì không.” Mạc Du Uyên kinh ngạc nhìn
anh ta, tự hỏi anh ta có phải ngốc luôn rồi
không, tài nguyên bày ra trước mặt anh ta
cũng không dùng mà lại thà làm cố vấn ở
trong cái công ty nhỏ này. Có sự giúp đỡ
của nhà họ Mạc, không phải là Mạc Du
Uyên nói lời to tát gì, nhưng nhất định có
thể khiến cho Hàn Công Danh bớt được ba
mươi năm nỗ lực không ngừng, cho dù anh
ta có không làm gì thì cũng không ai dám
xem thường thân phận của anh ta.