Chương : Đêm tân hôn
Hạ Nhược Vũ chống hai tay lên lồng
ngực: “Mạc Du Hải, anh…”
“Đêm hôm đó cho cô trải nghiệm quá tệ,
cho nên, nhân dịp đêm tân hôn hôm nay, cô
hãy cảm nhận cho tốt, rốt cuộc “cậu nhở”
của tôi có bị liệt hay không?”
Hạ Nhược Vũ không kịp nói lời dư thừa
đã bị anh đè người xuống, áo ngủ cô mặc
trên người, anh cởi hai ba cái đã rơi xuống.
“Mạc Du Hải, anh bị bệnh à, tôi… ưm
Toàn bộ lời nói đều bị anh nuốt vào trong
miệng.
Cảm giác của Mạc Du Hải đối với Hạ
Nhược Vũ rất kỳ lạ, anh biết rõ, anh không
yêu cô gái này, thế nhưng mỗi khi gặp cô thì
sẽ dâng lên một cảm giác lạ lùng, chính bản
thân anh cũng không thể khống chế.
Hơi thở bá đạo của người đàn ông tựa
như thuốc độc rót vào khoang miệng cô
không chừa một chỗ, lan vào trong tim phổi
cô. Hạ Nhược Vũ ngẩn ngơ trong chốc lát,
đột nhiên nhận ra rằng, bản thân đang bị
người ta xâm phạm.
Cơ thể giấy giụa theo bản năng.
Nhưng sự chênh lệch quá xa giữa hai cơ
thể khiến cho cô hoàn toàn không thể động
đậy, chỉ có thể nhân lúc người đàn ông dời
môi đi, cô mới tức giận nói: “Đồ khốn, anh
đang cưỡng gian người khác đấy!”
Thân thể Mạc Du Hải dừng lại, đôi mắt u
ám chất chứa nhiều ngọn lửa, nhìn chằm
chằm không chớp mắt cô gái sắc mặt ửng
hồng dưới thân: “Có phải cô quên mất rồi
không, chúng ta đã kết hôn, đây không gọi là
cưỡng gian, đây gọi là thực hiện nghĩa vụ vợ
chồng”
“Anh!” Hạ Nhược Vũ tức giận trợn mắt,
nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác
anh, vì kích động lên lồng ngực phập phồng
kịch liệt.
“Tôi làm sao, mời bà Mạc nằm xuống,
mở chân ra, thực hiện nghĩa vụ của người
vợ.” Cũng không phải anh sẽ thật sự đối xử
với cô như thế, chỉ muốn nhìn xem cô sẽ có
phản ứng gì.
Vô lại! Hạ Nhược Vũ đảo mắt, cánh tay
nhỏ nhắn, yếu đuối không xương quàng lên
cổ rắn chắc của người đàn ông: “Tôi rất tò
mò, bạn gái anh có biết anh đói khát như thế
hay không?”
Quả nhiên sắc mặt của người đàn ông
lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh chóng đã
lấy lại vẻ bình tĩnh, từ từ gỡ cánh tay quấn
trên cổ xuống, lạnh mặt đứng lên khỏi
giường, chỉnh sửa lại quần áo trên người rồi
nói: “Làm tốt bổn phận của cô là được,
những chuyện khác đừng hỏi đến.”
“Tôi nói cái gì rồi sao?” Hạ Nhược Vũ giả
vờ không hiểu, chìa tay tỏ vẻ vô tội.
Cô thầm tự nhủ trong lòng, tôi muốn
chọc tức chết con cầm thú nhà anh.
Khóe miệng Mạc Du Hải nhếch lên: “Cô
không cần phải nói những lời này để kích
động tôi, vô dụng thôi, nhớ ngày mai đến biệt
thự đưa tin.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, aizz,
buồn ngủ quá, ngủ thôi, ngủ thôi.” Hạ Nhược
Vũ quyết định giả ngu đến cùng, ngáp một
cái, mệt mỏi ngã lên giường.
Anh cũng không quan tâm, lúc quay
người rời đi còn để lại một câu không nhanh
không chậm: “Không đến cũng được, chuyện
nhà họ Hạ cô tự mình giải quyết.”
Đáp lại lời anh là một âm thanh nhẹ vang
lên, chiếc gối mềm mại đập vào sau lưng anh.
Mạc Du Hải nhếch khóe miệng, bước
chân rời đi không dừng lại, anh biết cô gái kia
đã đồng ý rồi.
“Đồ khốn chết tiệt!”
Hạ Nhược Vũ từ trên giường ngồi dậy,
điên cuồng vò tóc, bên tai còn có thể nghe
thấy tiếng cười đắc ý của Mạc Du Hải truyền
vào từ ngoài cửa.
Cô dùng sức đấm vài cái xuống giường,
tên biến thái Mạc Du Hải kia muốn mặc cả
với cô phải không?
Cô suy nghĩ mấy phút rồi lại bình tĩnh trở
lại, kẻ hèn hạ ắt có trời trị, tên khốn Mạc Du
Hải kia chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Hạ Nhược Vũ kéo chăn, ngã lên giường.
Mệt mỏi cả một ngày, cuối cùng cô cũng có
thể ngủ thoải mái rồi, nhưng mà còn chưa
được mấy giây cô lại ngồi dậy khỏi giường.
Vành tai còn hiện lên màu hồng khả nghị,
dưới người còn dấp dính, vẫn nên đi tắm rồi
ngủ tiếp thì hơn.