Chương : Cô không gội đầu mấy ngày rồi?
Hạ Nhược Vũ ngủ rất ngon, cả đêm
không mơ thấy gì cả, vì thế nên lúc thức giấc
tâm trạng của cô vô cùng tốt.
“Cuối cùng cũng dậy rồi sao?”
Cô vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Mạc Du
Hải thức dậy từ bao giờ và đang ngồi bền
cạnh mình: “ÔI Vất vả rồi.”
Cả đêm không về, chẳng phải là vất vả cả
đêm rồi sao?
Khóe miệng Mạc Du Hải hơi giật giật,
anh cười như không cười nói: “Không vất vả
chút nào, không phải tôi gấp gáp trở về đây
để trả bài hay sao?”
Anh hơi hối hận, đáng ra hôm qua khi về
__ tới nhà, anh không nên mềm lòng khi thấy
khuôn mặt không chút phòng bị nào lúc ngáy
o o của cô, mà phải dựng cô dậy.
“Thế thì… tôi phải chuẩn bị đi làm đây.”
Hạ Nhược Vũ cười gượng, lén lút di chuyển
về phía cạnh giường.
Chết tiệt! Sao hôm qua anh lại nghe thấy
câu mà cô nói với Lục Khánh Huyền chứ?
Giọng nam lạnh lùng vang lên: “Muốn
chạy sao?”
“Không phải, tôi thực sự phải đi làm, sắp
trễ giờ làm rồi” Hạ Nhược Vũ giả vờ nhìn
thoáng qua điện thoại, định thừa dịp Mạc Du
Hải không kịp phản ứng, xoay người xuống
khỏi giường.
Cô vừa nhổm người dậy thì bị Mạc Du
Hải ấn xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh
xuất hiện trên đỉnh đầu cô, khoảng cách của
hai người gần đến nỗi có thể nghe được nhịp
thở của nhau.
Hạ Nhược Vũ lại cảm nhận được sự
chênh lệch quá lớn giữa sức lực của đàn ông
và phụ nữ một lần nữa.
“Đừng lo lăng như thế. Yên tâm đi, tôi sẽ
không làm quá lâu đâu.” Mạc Du Hải nói nói
xong thì mỉm cười quyến rũ.
Làm em gái anh!
Mặt Hạ Nhược Vũ đỏ bừng, nhưng cô lại
không cầm lòng được bị hấp dẫn bởi động
tác của Mạc Du Hải, đến tận khi anh giật nút
buộc ở cổ áo ra làm bộ ngực đầy đặn của cô
lộ ra, trong miệng cô khẽ lẩm bẩm một câu,
gian nan dời ánh mắt đi.
“Mạc Du Hải, anh nói anh sẽ không ép Tôi.
Đẹp trai đúng là hại người! Cô nhất định
phải khống chế được bản thân.
“Ai nói tôi cưỡng ép cô? Tôi chỉ đang
thỏa mãn nhu cầu của vợ tôi mà thôi.”
Dường như Mạc Du Hải đang cố ý trêu
đùa cô, ngón tay thon dài ngả ngớn cầm một
lọn tóc của cô lên, nheo mắt lại đưa tóc lên
mũi ngửi ngay trước mặt Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ bị động tác này của Mạc
Du Hải làm cho đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Lúc này, tim cô như cái quạt gió được bật
công tắc, không ngừng lại được. Mẹ nó!
Người đàn ông này sáng sớm đã động dục,
anh đang quyến rũ cô à?
Mặc dù hai người không có tình cảm với
nhau, nhưng vẫn có chút gian tình. Huống hồ
một người đàn ông mạnh mẽ không biết liêm
sỉ đi quyến rũ cô, làm một người phụ nữ, cô
có chút phản ứng sinh lý cũng là chuyện bình
thường mà.
Lúc cảm xúc của cô đang thất thường thì
người đàn ông kia đột nhiên mở mắt ra, trong
đôi mắt u tối lộ ra vẻ trấn tĩnh, nhìn cô với vẻ
trêu tức. Mạc Du hải chậm rãi nói: “Cô chưa
gội đầu mấy ngày rồi?”
Con mẹ anh.
Nếu không phải cô được giáo dục tốt
nên nhịn được, e rằng cô đã thốt ra câu chửi
thề này rồi.
“Buông ra”
Mạc Du Hải nghe thấy giọng nói nghiến
răng nghiến lợi của cô thì khẽ cười, ung dung
rời khỏi người cô, làm bộ như sửa sang lại
‘cảnh xuân” lộ ra ngoài: “Không còn sớm nữa
đâu, cần phải đi làm rồi.”
Thật ra tóc cô chẳng hôi chút nào, nó
vân còn vương lại hương thơm sau khi tắm
gội. Nếu không phải anh có khả năng kiềm
chế tốt, suýt nữa đã không khống chế nổi…
Mặt Hạ Nhược Vũ đen sì, cô nghiến răng
nghiến lợi nói ra một chữ: “Cút!”
“Đêm tôi sẽ về trả bài!” Tâm trạng của
Mạc Du Hải rất tốt, trước khi đi còn bồi thêm
một câu.
Đáp lại câu nói của anh chính là một loạt
lựu đạn bằng gối đầu.
Cửa khẽ đóng lại, Hạ Nhược Vũ vẫn chưa
bình tĩnh lại sau chiêu đả kích của anh, Nếu
không ly hôn, không sớm thì muộn cô sẽ bị
người đàn ông kia làm tức chết.
Hạ Nhược Vũ ngây người vài giây, cô kéo
một lọn tóc lên mũi hít hà, tóc rất thơm mà.
Hôm qua cô mới gội xong, hôi đâu mà hôi.
Chẳng lẽ tên Mạc Du Hải kia không quen
ngửi mùi dầu gội này?
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ kết luận rằng
anh bị ung thư biểu mô mũi họng nên không
phân biệt được thơm hay hôi. Cô không nên
trách cứ một người sắp chết.
Trong lòng cô không biết đã măng Mạc
Du Hải bao nhiêu lần. Tên khốn kiếp! Anh
biết rõ sắp trễ giờ làm nhưng lại không nhắc
nhở cô.