Chương : Đập nồi dìm thuyền
“Tùy cô” Lâm Minh Thư cũng không tức giận,
không quan trọng nhún vai.
Lục Khánh Huyền nhìn gương mặt mờ trong khói
của cô ta, không nhịn được hỏi: “Cô còn yêu anh ta
sao?”
Cô nghe nói Lâm Minh Thư vì người đàn ông mà
không sinh được con nữa, tên cặn bã như vậy thật
không hiểu vì sao lại cô ta vẫn còn thích được.
“Lời giống vậy cũng trả lại cho cô, cô vẫn còn yêu
Mạc Du Hải sao?”
Trong tình yêu, nói buông tay là buông được thì
trên thế giới này làm gì còn nhiều nam nữ sỉ tình đến
vậy.
Lục Khánh Huyền há to miệng không biết nói gì,
trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Cô có
kế hoạch gì thì nói đi.”
“Nghĩ thông suốt rồi.” Động tác cầm điếu thuốc
của Lục Khánh Huyền khựng lại, khóe miệng cong
cong như đang cười, có điều lúc nhìn qua Lục Khánh
Huyền thì lại khôi phục như thường
Vừa đây tôi vừa hay có một kế hoạch, cũng không
biết cô có thể đồng ý hay không?”
“Kế hoạch gì?”
“Tự mình xem đi, chỉ hi vọng cô đừng qua tức
giận.” Lâm Minh Thư đã sớm chuẩn bị một túi phong l
thư lớn, đặt vào trong tay cô, còn mình thì bình tĩnh
tựa vào bên cửa sổ, nuốt mây nhả khói, nhìn dòng xe
cộ rộn ràng bên ngoài.
Lục Khánh Huyền nghỉ ngờ mở phong thư ra, bên
trong là một tập ảnh chụp và tài liệu, bức đầu tiên
chính là Hạ Nhược Vũ đang nằm trong ngực Du Hải,
Du Hải lấy tư thế bảo vệ ôm cô vào trong lòng, nhìn
chằm chằm vào đám người đang chụp hình.
Tấm thứ hai là chụp người đàn bà xấu xa Hạ
Nhược Vũ kia ghé chặt vào ngực anh, tấm ảnh tiếp
theo khiến cô ta như muốn sôi máu lên.
Nhìn thấy tấm ảnh cuối bị cô bóp đến biến dạng,
gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, sắc mặt u ám
đến đáng sợ: “Đây là cái gì?”
“Xem không hiểu à, có muốn tôi giải thích cho cô
một chút không?”
Lâm Minh Thư lấy mấy tấm ảnh trong tay cô ra,
làm ra vẻ tốt bụng giải thích cho cô
Tấm này là Mạc Du Hải ôm Hạ Nhược Vũ, tấm này có khác một
chút nhưng vẫn là hai người đang ôm nhau.”
“Chậc chậc, vẫn khó phân biệt quá.”
“Im miệng, cô im miệng cho tôi” Lục Khánh
Huyền bỗng nhiên như kẻ điên đoạt lấy ảnh chụp từ
trong ngực cô, dùng sức muốn xé bỏ chúng, nhưng
làm thế nào cũng không phá được những tấm ảnh
khiến cô phát điên này.
Ngược lại còn làm cho bàn tay non mịn của cô bị
góc cạnh sắc bén của ảnh cứa ra mấy vệt đỏ.
Cuối cùng cô biết không thể nào phá hủy nó,
đành phẫn hận vứt nó xuống dưới đất.
Gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh dường như
còn in sâu vào mắt cô.
Lục Khánh Huyền im lặng cúi đầu thật lâu mới cất
giọng khàn khàn: “Cô nói, tiếp theo chúng ta nên làm
thế nào?”
“Cô chỉ cần phối hợp là được.”
Lâm Minh Thư nói thẩm vào tai cô.
Thỉnh thoảng Lục Khánh Huyền lại gật đầu một
ái, thỉnh thoảng lại có chút chần chừ, có điều nghe
được câu nói cuối thì ý nghĩ càng thêm kiên định,
trong mắt đều là hận ý và sự không cam lòng đối với
Hạ Nhược Vũ.
Cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết như vậy.
Hai người nói chuyện trong xe thật lâu mới ai về
nhà nấy.
Xuống xe đón gió lạnh, Lâm Minh Thư nhìn Lục
Khánh Huyền lái xe biến mất trong màn đêm, vẻ mặt
không đổi lấy điện thoại từ trong túi ra bấm một dãy số.
Điện thoại vang lên hồi lâu, đối phương mới kết
“Chuyện anh yêu cầu, tôi đã làm được.”
“Ồ, thật sau, biểu hiện tốt lắm.”
Giọng điệu của Phong Ngữ Hiên giống như giật
mình, lại giống như kim đâm vào lỗ tai Lâm Minh Thư,
bàn tay nắm chặt lại, chặt đến đau đớn, nhưng chỉ có
đau đớn mới khiến cô có thể tỉnh táo lại, cô từ từ nói:
“Đồ đâu.”
Thì ra không biết từ lúc nào, tay của cô đã bắt đầu
run lên, vừa rồi lúc ở trên xe còn cố gắng kiềm chế,
bây giờ run rẩy vô cùng, cơn nghiện thuốc của cô lại
tái phát.
Cảm giác như bị hàng nghìn con kiến gặm nuốt
kia, cô không muốn tiếp tục có lần thứ hai nữa.
“À, cô nói cái kia à, có, trở về lấy đi, đây là thứ cô
nên được thưởng, cö gái ngoạn.”
Phong Ngữ Hiền giống như là vừa nghe rồ, âm
cuối còn mang theo tiếng cười.
Lâm Minh Thư đã không nghe nổi nữa, trực tiếp
cúp điện thoại, cũng không sợ đối phương tức giận
bởi vì cô cũng gần như nắm bắt được tảm tình của anh ta.
Nhìn về phía cuối con đường, cö nở nụ cười, quay
người đi theo một hướng khác, nụ cười mang theo bị
thương và hận thù
“Cái gì, người được cứu rồi.” Lục Hằng đang đưa
lưng về phía tên đàn em thì đột ngột quay người lại,
trong mắt đều là ý lạnh.
Người đàn ông đến báo đầu đã cúi thấp đến tận
lưng: “Chủ tịch Hằng, người chúng ta sắp xếp đà bị
khống chế, cũng không biết Mạc Du Hải nhận được tin
ở chỗ nào, tốc độ nhanh đến nỗi mọi người đều không
phản ứng kịp, người giám sát của chúng ta cũng
không trở về nữa.”
“Ảnh Tử đâu?” Ông ta không tin không ai trốn
được.
Người đàn ông do dự một chút, liếc nhìn hình ảnh
phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cơ thể co rụt lại,
không dám ấp úng nữa: “Chủ tịch Hằng, đại ca trốn
được, nhưng mà còn chưa ra đến chỗ kia đã đột nhiên
bị giết chết.”
“Anh nói với tôi là đột nhiên?”
Lục Hằng quay người, ánh mắt đẩy vẻ hung ác,
trong hoàn cảnh phía trước là sói, phía sau là hổ, mỗi
bước đi của ông ta đều phải cân nhắc cẩn trọng, người
điểu đi không một ai trở về, mặc dù đối với ông ta
không tính là tổn thất quá lớn.
Nhưng cũng chuyển hướng đánh vào mặt ông ta,
trong lòng cũng có chút cân nhắc, dường như ông ta
đã quá xem thường Mạc Du Hải.
Lúc trước ba của Mạc Du Hải lợi hại như vậy,
không phải cũng không phát hiện được chuyện kia hay.
sao, ông ta theo bản năng cảm thấy một tên nhãi ranh
như Mạc Du Hải càng không thể đấu lại mình, xem ra
chuyện này ông ta phải suy tính lại một lần nữa.
“Tôi, tôi, chúng tôi cũng không biết, chỉ thấy đại
ca ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.”
Tên kia cũng không có manh mối, cũng không có
người nào ở gần đó nhìn thấy anh ta chết thế nào.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lục Hãng không tin chuyện này lại đột ngột xảy ra
như vậy, nhất định là phải có nguyên nhân.
“Mạc Du Hải đã đưa người về rồi.” Người đàn ông
kia càng nói càng nhỏ giọng, không dám nhìn người
trước mặt sẽ có biểu cảm gì
Lục Hằng không quá giận, mặc dù dùng Ảnh Tử
rất thuận tay, có điều dạng người này ông ta không
thiếu, bớt một hay thêm một cũng không ảnh hưởng
gì, chỉ là chuyện này quá kỳ quặc, khiến trong lòng
ông ta có chút hoài nghi
Có điều người đã bị Mạc Du Hải đưa đi, ông ta
cũng không ra tay được.
Ngừng một chút, ông ta dường như đột nhiên nhớ
tới chuyện gì đó, hỏi: “Ngoại trừ Hạ Nhược Vũ, có phải
còn có một người phụ nữ nữa đúng không?”
Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
“Không có.”
“Được rồi, anh lui xuống đi.” Lục Hằng nói.
“Vâng chủ tịch Hằng.” Người đàn ông không thể
ngờ là cứ như vậy được thả đi, còn tưởng rằng mình bị
trách phạt một phen, ngay khi trong lòng đang vui mừng.
Pằng.
Một tiếng súng vang lên, anh ta thấy lồng ngực
mình thủng một lỗ, quay người kinh ngạc nhìn một
hòng súng đen trong góc tối còn bốc lên tia khói xanh.
Nhưng mà anh ta không còn cơ hội nhìn thấy rõ
ràng gương mặt của người kia nữa, ngã thẳng xuống đất.