Chương : Mất mặt rồi, khóc nhè rồi
“Phản ứng của em hình như không
giống với lời nói.”
Người đàn ông bỗng duỗi ngón tay
ra lau khóe môi một chút, dưới ánh đèn
chiếu xuống, trên lòng bàn tay anh
càng lộ ra vẻ óng ánh trong suốt.
“Anh, anh, anh điên rồi…”
Vô sỉ! Không biết xấu hổi
Mặt Hạ Nhược Vũ nóng đến nỗi có
thể chiên trứng, không biết là do tức
giận hay do xấu hổ.
“Em vừa nói gì?” ndh lơ đễnh thả
tay xuống, nếu cô dám nói lại câu kia,
anh sẽ dùng cách “nghiêm túc” hơn để
trừng phạt.
Hạ Nhược Vũ vốn muốn nói lại, có
điều nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của
anh thì lời nói đến bên miệng lại nuốt
trở về, nhưng không cam lòng chịu yếu
thế, trừng mắt nhìn lại: “Em muốn
xuống xe, em muốn về.”
Cô sợ anh làm ra chuyện khác
người gì, chỗ này chính là đoạn đường
mà ba cô đi về nhà, nếu để bị người
khác nhìn thấy bọn họ dùng xe ở đây
làm chuyện xấu hổ thì cô sẽ không còn
mặt mũi gặp ai, không có mặt mũi trở
về Giang Đông gặp các bô lão nữa.
“Thật sao.”
Trong giọng nói của Mạc Du Hải
không che giấu sự tiếc nuối, tiếc là
không thể dùng cách kia để tiếp tục
hôn cô.
Hạ Nhược Vũ vậy mà hiểu, cô
muốn lật bàn được không: “Đúng vậy,
nhanh thả em xuống.”
“Em biết bản thân sai rồi anh mới
thả em xuống”
“Em sai chỗ nào, chẳng phải chỉ
không nhận điện thoại thôi sao, em
cũng giải thích rồi, anh dựa vào cái gì
mà tức giận với em.”
Hạ Nhược Vũ nghe xong liền xù
lông.
“Sáng anh đã nói với em cái gì?”
Anh nhẹ nhàng hỏi một câu, trực tiếp
tắt đi dáng vẻ kiêu ngạo của cô.
Nói cái gì nhỉ? Để cô nhớ lại một
chút.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, hình như
Mạc Du Hải có nói với cô là cho dù đi
đâu cũng phải có người đi theo, cho dù
một mình ra ngoài cũng phải báo lại
cho anh, không thể tự mình ra ngoài
quá một tiếng.
Điện thoại lúc nào cũng phải để
chuông, không được phép để im lặng.
Thấy ánh mắt chột dạ của cô, Mạc
Du Hải hỏi: “Nhớ lại rồi à, xem ra là
không bị mất trí nhớ”
“..” Cô có thể giả chết một chút
được không, lúc đầu cô có lý bây giờ
thế nào lại thành đều là lỗi của cô.
Mặc dù nghe như không có vấn đề,
nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy
không hiểu sao.
Con dao gọt trái cây sắc bén kia
chỉ còn mấy centimet nữa là rơi vào
người cô. Cô đã đứng trên bờ vực sinh
tử một lần, suýt chút nữa mất mạng.
Cho dù cô có lỗi nhưng cũng
không phải cố ý, cô cũng đã xin lỗi, vì
sao anh còn hung dữ với cô như vậy.
Không quan tâm cô có bị sao
không, chỉ biết tức giận với cô.
Hạ Nhược Vũ càng nghĩ càng tủi
thân, cúi đầu, hai tay chống trên ghế,
bả vai thẳng tắp, giọng nước mắt dưới
ánh đều chiếu xuống, giống như từng
hạt sương long lanh, rơi vào ghế da, tóe
lên từng đóa bọt nước.
Có vài giọt rơi vào mu bàn tay của
người đàn ông.
Mạc Du Hải cảm thấy mu bàn tay
một trận ẩm ướt, trong lòng giống như
bị bỏng, nắm chặt lại, anh chỉ muốn
trừng phạt cô một chút, không ngờ cô
lại tủi thân mà rơi lệ như vậy.
Tiếng thở dài vang lên bên tai cô,
một vòng tay rắn chắc ôm cô vào lòng,
gương mặt ướt nước của cô lập tức áp
vào áo sơ mi của anh, áo sơ mi mỏn
nhanh chóng bị nước mặt của cô làm
ướt một vòng.
“Khóc rồi.”
Lúc đầu chẳng qua không nhịn
được rơi mấy giọt, nghe giọng điệu
cưng chiều của anh, lại càng không
khống chế được cảm xúc, trực tiếp
biến thành tiếng khóc lớn, vừa khóc
vừa thút thít lên án anh.
“Hu hu hu, vốn là lỗi của anh, em,
em suýt chút bị người ta đam rồi, em
suýt chút phải chết rồi, người ta sợ anh
không an ủi thì thôi, lại còn hung dữ với
em”
Cô cảm thấy tủi thân, cảm thấy khó
chịu, cho dù cô sai trước, nhưng cô
mặc kệ, cô đang cố tình gây sự đấy.
“Anh sẽ không để cho em có việc
gì” Mạc Du Hải nghe cô nói “suýt chết”,
khí thế lập tức trở nên lạnh lẽo đáng
Sợ, giống như một giây sau sẽ vặn đầu
của đối phương xuống vậy.
Hạ Nhược Vũ cũng không biết sao
lại muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cô bị
sự lạnh lùng của anh dọa, vừa khóc
vừa sốt ruột khit mũi: “Vậy, vậy anh
đừng mắng em”
Nghe giọng nói có chút sợ hãi của
cô, khí lạnh quanh người anh lập tức
biến mất: “Vậy, lần sau em còn dám
một mình ra ngoài không?”
Hạ Nhược Vũ quanh đi quẩn lại
vẫn không nguyện ý bằng lòng.
Chú hamster nhỏ quật cường.
Trong mắt anh hiện lên sự dịu
dàng, chỉ tiếc là cô đang buồn bực
trong lòng nên không nhìn thấy: “Em
không muốn nói, chúng ta có thể tiếp
tục dông dài.”
“Anh có nhiều thời gian, nhưng mà
không biết bọn họ có đang sốt ruột
chờ hay không.”
“Nguy rồi, mấy giờ rồi, nhanh lên,
nhanh lái xe qua đi.” Hạ Nhược Vũ bị
anh nhắc nhở, nhất thời ngồi thẳng dậy,
nếu không phải Mạc Du Hải nhanh tay
lẹ mắt bảo vệ đầu của cô thì trán nhất
định đập vào trần xe.
Mặc dù cô không sao, nhưng mà
tay của anh bị đầu cô đập đau thế nào
thì không rõ.
Hạ Nhược Vũ cũng cảm thấy bản
thân có hơi mất mặt, chỉ hận không thể
đào một cái lỗ rồi chui xuống.
Chút va chạm ấy đối với Mạc Du
Hải chẳng là gì.
Anh chỉ nói một chữ: “Nói.”
Đây là buộc cô phải đồng ý, nghĩ tới
thời khắc nguy cấp, nếu không phải
anh kịp thời xuất hiện thì hậu quả nhất
định không tưởng được, cô không
những đối mặt với kẻ thù mà còn nguy
hiểm không lường được.
Bên cạnh đúng là cần một người,
có điều…
Cô buồn buồn nói: “Có thể đổi
người không, Tinh Giang cũng được.
“Lý do.” Mạc Du Hải nhíu mày.
Không biết Hạ Nhược Vũ cố ý hay
là không cẩn thận, bôi hết nước mặt
vào quần áo của người đàn ông, dựa
vào tính ưa sạch sẽ của anh, vậy mà lại
không đẩy cô ra ngay, xem ra là chân
thành rồi.
Nhưng cô muốn đùa ác, cũng
không nghĩ nhiều như vậy, còn tự cho
là người khác không nhìn thấy, trong
mắt lóe lên vẻ cười trên nỗi đau của
người khác.
Ngoài miệng lại bất đắc dĩ nói:
“Anh cho Phượng Cửu đi theo em, một
người phụ nữ như cô ấy sao có thể
ứng phó loại chuyện này, nếu cô ấy bị
bắt nạt, đến lúc đó ai bảo vệ ai còn
không biết.
Một người đẹp như vậy, đừng nói là
đàn ông, ngay cả phụ nữ như cô cũng
không nhịn được mà động lòng.
Nghĩ tới Mạc Du Hải và Phượng
Cửu ở bên nhau đã lâu, trong lòng cô
bắt đầu thấy chua chua, biết rõ là
không nên, nhưng vẫn không nhịn
được.
Mạc Du Hải xẹt qua một tia cưng
chiều, có điều nghe đến lời cô bảo cô
muốn bảo vệ Phượng Cửu, khóe miệng
không nhịn được giật một cái: “Yên
tâm, cô ấy không có yếu như thế.
Phượng Cửu là một người được
tính là mạnh, cô ấy chỉ có hơn chứ
không có kém so với rất nhiều người
đàn ông.