Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Chờ xem
Mạc Du Hải nghĩ tới việc anh đã tìm thấy cô ở tiệc rượu, sắc mặt càng trở nên xấu hơn, chẳng lẽ mấy ngày nay cô đều đi giao du khắp nơi uống rượu.
Anh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ tim càng muốn bốc cháy.
Chỉ cần Mạc Du Hải tức giận, chắc chắn là sẽ có người gặp xui xẻo, chẳng hạn như nhóm người hôm nay, anh quyết định một người anh cũng không buông tha.
Cô gái trong lòng không thoải mái mà động đậy, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu, cào xé trái tim Mạc Du Hải: “Khát quá, mẹ ơi, giúp con rót một ly nước đi mà.” Đã uống nhiều rượu như vậy, còn có thể không khát hay sao, Hạ Nhược Vũ cảm thấy cổ họng như sắp bỏng, nhưng lại quá buồn ngủ không muốn mở mắt, thật sự nghĩ mình đang ở nhà, lầm bầm muốn có người giúp cô rót nước.
Lúc cô lười biếng ở nhà, không chơi bời lêu lổng, cũng không ít lần làm nũng với ba mẹ nên cô không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng bước chân của người đàn ông đã dừng lại, anh vẫn đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Hạ Nhược Vũ chần chừ đợi mãi, không đợi được mẹ bưng nước tới, đang suy nghĩ có nên đứng dậy đi rót nước hay không, đột nhiên cảm thấy trên đầu có một bóng đen lớn đang đè về phía mình.
Lúc cô vẫn chưa nhận ra có chuyện gì đang xảy ra; miệng đã bị che lấp bởi thứ gì đó mát lạnh và mềm mại.
Hạ Nhược Vũ phát ra vài tiếng ê a khó chịu, đang muốn bỏ cái thứ che miệng mình ra, nhưng thứ đó lại được một tấc lấn thêm một tấc, duỗi ra một thứ mềm mại ướt át đẩy vào mở miệng cô ra.
Cô nhất thời không để ý, bỗng chốc mất khống chế hé miệng, bên kia trực tiếp lợi dụng khoảng không tiến vào, đầu lưỡi không ngừng mà quấn lấy cô liên tiếp tục mút chùn chụt, thưởng thức, giống như đang nếm thử một món ngon nào đó.
Hạ Nhược Vũ vốn dĩ đã khát rồi, lại cho rằng đây là một loại đồ uống nào đó, còn cảm thấy ngửi rất thơm, nhịn không được quay lại ngậm lấy đầu lưỡi của Mạc Du Hải, dùng sức mút mạnh.
Nhưng cho dù cô có dùng sức mút mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì lượng nước ít ỏi đó cũng không đủ để làm dịu cơn khát của cô ấy, cô ấy nói với giọng mơ hồ: “Còn muốn nữa…” Cô vẫn còn khát, người này sao lại keo kiệt như vậy chứ, cho cô uống nước cũng chỉ một chút như vậy, đôi mày thanh tú vẫn nhăn lại không vui.
Nhưng có còn hơn không, cô vẫn cảm thấy khó chịu mà chép miệng, có chút chưa cảm thấy đủ.
Mạc Du Hải làm sao có thể chịu nổi Hạ Nhược Vũ như thế này, ánh mắt u ám như thiêu đốt, trực tiếp ôm người bến về phía giường, không ngần ngại cởi bỏ quần áo của bản thân, dùng sức giằng co, một chiếc áo sơ mi trị giá hơn nghìn đô la đã bị anh xé rách.
Nút quần cũng được tháo ra, kéo xuống, sau đó trực tiếp đá chiếc quần sang một bên.
Ngay tức thì anh đổi từ khách thành chủ, nụ hôn càng sâu hơn kịch liệt hơn, hận không thể đem cô ăn sạch tới tận xương tủy.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy bản thân hít thở không thông, ô ô kháng nghị, cô chỉ muốn uống nước thôi, tại sao lại bịt cả miệng và mũi cô lại vậy.
Không dễ dàng gì mở thở được một hơi, cô còn chưa kịp kêu ca, trên ngực đã trở nên mát lạnh, cả người rùng mình.
Cái thứ mềm mại và ẩm ướt đó bao trọn lấy bánh bao trắng của cô.
Hạ Nhược Vũ lập tứ tỉnh táo lại, trước mắt cũng không nhận ra mình đang ở đâu, cúi đầu thì nhìn thấy một cái đầu đen lộn xộn trước ngực, khiến cả người có chút bối rối mơ hồ.
Lưỡi của người đàn ông không chỉ chạm vào chỗ nhạy cảm của cô, còn nhẹ nhàng dùng rang nhấm nháp.
Hạ Nhược Vũ gần như muốn hét lên, sau đó nhận ra rằng lập tức muốn đẩy người đàn ông trên mình ra: “Mạc Du Hải, anh tránh ra cho eml” Hiện tại cô thật sự đã tỉnh táo rồi, người đàn ông chết tiệt kia lại dám tranh thủ lúc say cô mà làm xằng làm bậy! “Tỉnh lại rồi thì tốt” Mạc Du Hải hơi ngẩng đầu lên, hơi thở nặng nề phun lên hai cái bánh bao trắng nõn của cô, đóa hoa mai nhỏ ở trên đó vì gió lạnh mà nở rộ.
Nhìn thấy nụ cười điên cuồng của người đàn ông, đôi mắt vừa bốc lửa lại mờ ám, ngay trước mặt cô đưa đầu lưỡi ra liếm liếm đóa hoa mai nhỏ.
Đóa mai nhỏ cùng lúc nhịn không được mà rung động.
Khuôn mặt của cô gái đã đỏ bừng, giống như sắp chảy ra máu, người đàn ông không biết xấu hổ này thật sự dám ở trước mặt cô làm ra một cử chỉ khiêu gợi và âu yếm như vậy.
Anh có biết xấu hổ không vậy.
Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp mở miệng nói gì, người đàn ông dùng một tay nắm trọn lấy bánh bao trắng của cô, dùng đôi môi mỏng lạnh mát của mình cắn lấy đóa hoa nhỏ trên đó, dùng lực mút mạnh.
Anh làm đến nỗi cô thật sự không thể chịu được, hai tay không tự chủ được ôm lấy vai anh, không biết là cô đang muốn đẩy anh ra hay đang muốn kéo anh sát lại gần mình hơn.
Lý trí vừa thanh tỉnh không được mấy giây thì đã bị thủ đoạn âm hiểm cao siêu của Mạc Du Hải kéo đi mất, tiếp sau đó cô không còn suy nghĩ được gì nữa.
Hương vị tê dại đó giống như một đàn kiến không ngừng gặm nhấm lấy cô, không đau đớn nhưng lại khiến người ta không thể chịu được.
Cô có thể cảm thấy được dưới thân mình một cỗ ẩm ướt, nhưng người đàn ông trên người cô vẫn còn đang hừng hực châm chọc khắp nơi.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy anh có thêm động tác gì khác, thân thể càng khó chịu hơn, lập tức không vừa ý, giọng nói trầm thấp hơi thở hổn hển: “Mạc Du Hải, anh, xuống ngay cho em.” Người đàn ông chết tiệt, đã gợi lên phản ứng sinh lý của cô, lại còn ở đây rề rà chậm chạp trêu chọc cô.
“Gấp gáp sao” Mạc Du Hải tất nhiên cũng ngột ngạt không chịu nổi, địa phương kia sớm đã tinh thần phơi phới cao hứng mà sưng lên đứng thẳng, ngao ngán muốn lao về phía trước.
Chỉ là nếu cô gái nhỏ này không tự mình nói ra, ngày mai khẳng định lại náo loạn lê, cho nên anh mới chịu đựng đến bây giờ.
Đã có sự cho phép của cô.
Mạc Du Hải nâng đỡ eo của cô, eo hẹp ghìm thấp xuống, trực tiếp chen vào, hai người thoải mái thở hắt ra.
Hạ Nhược Vũ ngượng ngùng suýt chút nữa ngất đi, cô rất muốn ngất đi, nhưng người đàn ông này lại không phép, cứ bắt cô phải tự nhìn bản, hơi thở nặng nề phả vào tai cô: “Em còn muốn trên tình bạn dưới tình yêu hay sao?” Vừa nói anh vừa dùng sức đẩy phía trên, thân thể Hạ Nhược Vũ cũng co rút theo, Mạc Du Hải bị cô dẫn dắt, hơi thở hổn hển, càng tiếp tục liều mạng xông vào.
Cái gì mà trên tình bạn dưới tình yêu, cô còn không biết.
Hạ Nhược Vũ bị động đón nhận cơn mây mưa điên cuồng của Mạc Du Hải, cái miệng nhỏ nhắn không khống chế được mà rên lên.
Nhìn cô gái thanh tú yếu đuối trong ngực, khóe mắt như tơ, miệng nhỏ rên rỉ, động tác của Mạc Du Hải càng trở nên mãnh liệt.
“Nhẹ một chút… ưm…” Cả người của cô như muốn rơi khỏi giường.
Người đàn ông này mấy đời rồi chưa từng gặp phụ nữ hay sao, đây là muốn cái mạng già của cô hay sao.
Nhưng phản ứng của cô thể lại không lừa được người.
Mạc Du Hải nhanh chóng không thể thỏa mãn bởi một động tác, rút vật đó của mình ra, một tay nhẹ nhàng đem người cô lật lại, kéo cái mông căng đầy của cô đứng thẳng lên, nghiêng người tiếp tục xông vào.
Cái tư thế này càng vào sâu hơn, không còn khe hở.
Hạ Nhược Vũ rất nhanh chóng cầu xin thương xót, cô thật sự mê muội đầu óc mới hồ đồ mà cùng Mạc Du Hải lăn lên giường.
“Ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi” Mạc Du Hải bên miệng thì đồng ý, thân dưới vân tiếp tục mạnh mẽ.
Sau khi nhanh chóng đổi qua mấy tư thế, vẫn còn tiếp tục.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy đã gần chết mấy lần: “Không muốn đâu… Mạc Du Hải…” Cô gần như hoài nghi không biết liệu hôm nay Mạc Du Hải có phải đã ăn một chai thuốc kích thích không.