Chương : Cá cược
Phản ứng đầu tiên của Trần Hạ Thu Phương là rụt tay lại, nhanh chóng xoay người bỏ chạy, dường như Hạ Nhược Vũ biết mình làm vậy sẽ khiến người khác không ngừng chú ý.
“Chỉ cần giúp tôi một việc” Đây không phải là một việc bình thường, đây là thử thách sức chịu đựng của trong lòng của cô ấy, bạn bè đều đã nói như vậy rồi, cô ấy còn có thể nói gì nữa.
Cô ấy chỉ có thể bất chấp khó khăn và đi tới rồi, tối nay cô ấy sẽ xả thân để phục vụ quân tử.
Hạ Nhược Vũ rất tự nhiên liền ngồi bên trái của Kiêu Duy Nam, bàn tay mảnh khảnh của cô đặt lên vai Kiều Duy Nam, mở một nụ cười được xem như là vừa quyến rũ vừa làm rung động lòng người nói: “Anh Nam, anh tìm tôi sao.
Nếu đã muốn chơi, thì mọi người cùng nhau chơi, xem xem ai là người chơi vi hơn.
Trần Hạ Thu Phương không có tố chất tâm lý như Hạ Nhược Vũ, cô ấy ngồi phía bên phải, giữa Kiều Duy Nam và Mạc Du Hải, cô ấy còn không dám đặt mông xuống ghế sô pha.
Cô ấy đã sẵn sàng tư thế để chạy thoát bất cứ lúc nào.
Kiều Duy Nam bị Hạ Nhược vũ đè ép như vậy, tim anh ta cũng run lên một hồi, ánh mắt không dám liếc sang bên cạnh, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được một lưỡi dao lạnh buốt đang đâm qua đây.
Hai người bọn họ xích mích với nhau, tại sao lại lôi một người qua đường vô tội như anh đến đây làm gì chứ.
Mặt anh nở một nụ cười còn khó xem hơn cả khóc, nói: “Du Hải à, sao cậu cứ xa lạ như vậy chứ, chúng ta là ai kia chứ” “Tại sao tôi không biết rằng tôi rất quen thuộc với anh Nam như vậy chứ, không phải anh Nam không thích loại người như tôi sao?” Hạ Nhược Vũ cố ý thở dài đầy thương cảm, cơ thể tiến lại gần Kiều Duy Nam hơn.
Nếu không phải đang bị Hạ Nhược vũ đè lên thì Kiều duy Nam đã sớm nhảy khỏi chỗ ngồi của mình rồi: Trần Hạ Thu Phương nhắm mắt lại và trong lòng thầm niệm một câu Phật pháp: “A Di Đà Phật, Đúc Như Lai Phật Tổ phù hộ, đừng làm phiền tôi và những người vô tội khác.” Mạc Du Hải ngồi bên cạnh vẫn chưa mở miệng nói gì cả, cảm trên mặt anh thu lại từng chút một, nét mặt lạnh lùng theo đó giống như một trận gió lạnh lướt qua, làm đông cứng cả lòng người.
Bàn tay của Trần Hạ Thu Phương đang nắm lấy cánh tay của Kiều Duy Nam cũng bắt đầu đung đưa, Kiều Duy Nam dường như cũng có chút bị truyền nhiễm, Chỉ có Hạ Nhược Vũ làm như không nhìn thấy gì, cơ thể cô như sắp lao vào lòng của Kiều Duy Nam.
“Hay là, anh thích kiểu chủ động hơn một chút.” “Du Hải à, hai chúng ta ngày thường ở chung với nhau không phải rất tốt sao, cậu không được làm hại anh trai của mình chứ” Kiều Duy Nam suýt khóc rồi được chưa.
Mạc Du Hải là một người rất ghi thù, anh nhớ rất rõ, khi còn nhỏ anh ta vừa chạm vào con mèo của nhà họ vài lần, ngày hôm sau con chó của họ đã bị cạo trụi lông, rên rỉ chạy về, mỗi lần nhìn thấy Mạc Du Hải nó đều bị dọa đến nỗi vừa sủa vừa chạy.
Hơn nữa là mức độ để tâm của Mạc Du Hải, có khi nào ngày mai ngủ dậy tóc của anh ấy sẽ không còn nữa.
Anh ấy không muốn trở thành một tên đầu hói! Hạ Nhược Vũ chớp mắt một cách vô tội, nói: “Anh Nam, em không hiểu anh đang nói cái gì, em có chỗ nào không tốt chứ, anh cứ nói ra, sau đó em sẽ thay đổi, không được sao?” Đương nhiên Mạc Du Hải biết Hạ Nhược Vũ làm như vậy là muốn chọc tức anh, nhưng việc trong lòng biết và tận mắt chứng kiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Người phụ nữ chết tiệt này, đã vậy còn dám cắm sừng trước mặt anh! “Kiều Duy Nam” “Hả ?” Kiều Duy Nam hoảng sợ khi nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Du Hải.
Mạc Du Hải mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác, nhưng ánh mắt lại như không cười, đôi môi lạnh lùng nhàn nhạt, tùy tiện mở ra, mang theo sự cám dỗ chết người cùng với chất độc.
Hạ Nhược Vũ rốt cuộc cũng hiểu tại sao Mạc Du Hải không cười nữa, khi anh không cười tự nhiên một chút giận dữ, căn bản chính là tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người, nụ cười của anh mang lại cảm giác khuynh đảo chúng sinh.
Cô rõ ràng đã nghe thấy âm thanh vài người phụ nữ bên cạnh hít thở, nhịp tim của cô cũng vô thức chậm lại nửa nhịp.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Hạ Nhược Vũ đều không ngờ rằng anh sẽ mỉm cười, mọi người đều ngỡ ngàng nhìn anh.
Họ kinh ngạc như thể đang được nhìn ngắm một kỳ quan thế giới vậy.
Anh nhẹ giọng nói: ‘Cảm giác như thế nào?” Cảm giác nào? Cảm giác gì chứ? Kiều Duy Nam vẫn có chút bối rối, cho đến khi cánh tay của của anh bị ai đó nhéo thật mạnh, bắt được ánh mắt của Trần Hạ Thu Phương đang đảo vài vòng thì anh mới đột nhiên hoàn hồn lại được. Du Hải đang hỏi cảm giác được Nhược Vũ dựa vào như thế nào sao? Anh ấy còn có cảm giác gì chứ, tất nhiên là cảm giác mình còn cách cái chết không xa rồi.
Kiều Duy Nam đột ngột kéo Trần Hạ Thu Phương từ trên ghế sô pha đứng lên, vẻ mặt cần nghiêm túc bao nhiêu thì nghiêm túc bấy nhiêu, “Thu Phương, tôi muốn đi đặt đồ ăn, cô có muốn đi cùng không.” “Đi, tất nhiên là đi rồi” Cô còn hận mình không biết bay cơ? Hai người họ giống như khúc gỗ vậy, bước ra ngoài cực kỳ nhanh, động tác ngay thẳng hiếm thấy, còn có tư thế chạy trốn.
“Vút vút.” liền thoát khỏi bầu không khí khủng khiếp đó. Hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được mình đã thoát được một kiếp nạn.
Hạ Nhược Vũ sững sờ một lúc, cô không phản ứng kịp; cô trực tiếp ngã mình xuống ghế sô pha, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm cm, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông ấy, nhưng cô không hề nhìn lên, mà cô lại nằm xuống vài giây.
Sau đó cô mới không nhanh không chậm ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo và đầu tóc, dựa vào sô pha như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô có thể thể hiện sự điềm tĩnh của mình như bây giờ là nhờ sự huấn luyện của Mạc Du Hải trước đây.
Trong lòng từ lâu đã thâm mắng hai người vừa mới chạy trốn, đã chạy trốn rồi còn không đưa cô đi theo! Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng Hạ Nhược Vũ tự nhủ chính mình không nên tỏ vẻ sợ hãi, để giảm bớt căng thẳng của mình, cô quyết định uống một ly rượu để trấn an tinh thần.
Tay cô chưa kịp chạm vào ly rượu thì người bên cạnh đã ho nhẹ một tiếng, cô đột ngột đưa bàn tay sắp chạm ly rượu sang đĩa hoa quả, lấy một quả anh đào rồi thu tay lại.
Trong lòng cô âm thầm giải thích, cô tuyệt đối không phải vì sợ Mạc Du Hải, tuyệt đối không phải! Kiều Duy Nam và Trần Hạ Thu Phương, những người đã chạy trốn khỏi trận chiến, đã không thể nhịn được cười khi xem cảnh này.
“Ha ha ha, vẫn là bác sĩ Hải lợi hại nhất” “Còn không phải sao, hai người vẫn đang yên ổn, tại sao phải làm cho chúng ta hoang mang chứ” Kiều Duy Nam gật đầu đồng ý.
“Bác sĩ Nam, hay là chúng ta cá cược đi, được không?” Đột nhiên Trần Hạ Thu Phương chớp mắt nhìn anh ấy.
Kiều Duy Nam cũng có chút hứng thú, dù sao vừa rồi họ vừa mới “đồng cam cộng khổ” với nhau một trận, nói: “Cá cược gì? “Anh đoán xem tối nay Nhược Vũ thắng hay bác sĩ Hải thắng”” “Đương nhiên là Du Hải sẽ thắng” Việc này thì không cần phải nói, chỉ cần nhìn tình thế liền biết rằng cuối cùng Du Hải sẽ dành chiến thắng.
Trần Hạ Thu Phương không tranh luận với anh ấy, đầy ẩn ý nói: “Vậy thì tôi sẽ đặt cược vào Nhược Vũ. Nếu anh thua, anh phải tặng cho tôi một món quà đấy” “Không vấn đề gì, cô muốn quà gì?” Chỉ là một món quà thôi mà, Kiều Duy Nam sảng khoái gật đầu.
Anh còn cảm thấy cô gái nhỏ này có một chút thú vị.
Trần Hạ Thu Phương ích kỷ yêu cầu một món quà, cô không hẳn là muốn được tặng quà: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, anh cứ xem mà tặng là được.” “Được thôi” Kiều Duy Nam cũng đã thuộc hàng vạn hoa, chủ về cành lá, tặng quà cho phụ nữ cũng không phải việc gì làm khó anh cả.
“Nhìn kìa, trò vui sắp bắt đầu rồi” Trần Hạ Thu Phương chỉ vào Trịnh Hùng và Sỏa Cẩu đang cùng nhau quay lại.
Nhìn thấy còn có một người đàn ông đi theo phía sau bọn họ, đưa theo một đám phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tất cả đều chân dài và ngực bự, vô cùng bắt mắt.