Chương : Đụng phải Lục Khánh Huyền
Trần Hạ Thu Phương lại bắt đầu trêu chọc: “Còn không thừa nhận, đây là chơi SM hả?” Tối qua hẳn hai người làm rất kịch liệt, ngay cả quần áo cũng không kịp cởi, trực tiếp đưa tay xé, cô ấy nhớ tới chất vải của cái váy kia cũng không dễ rách, cũng không biết cậu cả nhà họ Mạc sức lớn đến mức nào.
Bị người vạch mặt nói ra chuyện xấu hổ, mặt Hạ Nhược Vũ đỏ như sốt, không tự chủ được cao giọng lên: “Thu Phương, nếu cậu còn như vậy, tôi đi thật đấy” “Được rồi, tôi sai rồi, tôi không nói chuyện cậu kịch liệt thế nữa” Trần Hạ Thu Phương thấy cô tức giận, giơ hai tay đầu hàng: “Cái váy đó cũng không phải đồ mới, không cần đền đâu: Hạ Nhược Vũ quơ quơ thẻ vàng loé sáng trên tay: “Cậu chắc là không đi chứ? Dù sao cũng không phải tiêu tiền của tôi” “Đi, đi, đương nhiên phải đi, sao không đi được chứ?” Trần Hạ Thu Phương nhìn tấm thẻ vàng sáng chói kia, không ngừng gật đầu, thẻ của cậu cả nhà họ Mạc, sao không đi được chứ? Hai người không nói hai lời, lập tức đi tới rung tâm thương mại đắt tiền nhất thành phố Đà Nẵng Hạ Nhược Vũ vì muốn xả giận, Trần Hạ thu Phương đơn giản là muốn trải nghiệm cảm giác được phục vụ như thượng để từ tẩm thẻ vàng Không phải là cuối tuần nên trung tâm thương mại không có nhiều người Đi dạo một vòng các cửa tiệm, ít nhiều.
đều có chiến lợi phẩm.
Cho đến khi hai người đi không nổi nữa mới tìm một chỗ ngồi xuống.
“Nhược Vũ, cậu chờ ở đây, tôi biết gần đây có một tiệm trà sữa ngon lắm, tôi tới đó.
mua hai ly trà sữa” Trần Hạ Thu Phương nhìn mấy túi đồ trên ghế, nói. Hai người xách nhiều đồ như Vậy đi uống trà sữa thì thật không thực tế.
Đêm qua Hạ Nhược Vũ bị hành hạ cả đêm, còn không có sức hơn, gật đầu nói “Được được, cậu đi đi, tôi chờ cậu ở đây” Cô nhàm chán nhìn khách hàng tốp năm.
tốp ba đi qua trước mặt mình.
Bồng nhiên có một người đi đến chỗ cô, đế cà phê trong tay lên bàn, dựa vào ghế, nhìn Hạ Nhược Vũ mặt không đổi sc.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây, đúng là trùng hợp, cô Nhược Vũ” Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, cũng không lên tiếng đáp lại.
“Sao thế? Cô Nhược Vũ sợ sao? Hay là chột dạ?” Khoé miệng người phụ nữ như đang cười, nhưng thực tế, cả một nụ cười châm biếm cũng không xuất hiện ở đáy mắt cô ta” “Lục Khánh Huyền, có phải cô mang mặt nạ lâu rồi cho nên nghĩ đó là chính mình không?” Lại gặp Lục Khánh Huyền ở đây, đúng là xui xẻo, mua đồ hơi nhiều, muốn đi cũng không được, chỉ có thế ngồi đây chờ.
Đẳng cấp của Lục Khánh Huyền vẫn khá cao, cũng không bị Hạ Nhược Vũ kích thích, ngì ôi cũng không phải kẻ địch duy trì nụ cười trên mặt. “Cô Nhược Vũ phải gay gắt th của cô, đúng không?” Cô ta cũng bất ngờ vì gặp phải Hạ Nhược Vũ ở đây, Du Hải đã rất lâu không xuất hiện ở biệt thự rồi ư
Copy của truyên.one “Đúng vậy, vì cô còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của tôi” Hạ Nhược Vũ ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không cười M năm nữa đi ăn chọc cô, tu luyện thêm tám trăm Lục Khánh Huyền bị cô không khách khí gì kích thích nhiều lần như vậy, hơi đối sắc mặt, nhưng chỉ mấy giây sau lại giấu đi hết tức giận trong lòng. Hạ Nhược Vũ nhìn thấy cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, cô ta sống phải thận trọng như thế, không mệt sao? “Cô Nhược Vũ, tôi hi vọng cô có thể biết, tôi sẽ không trở thành chướng ngại vật giữa cô và Du Hải, cho nên cô không cần ngăn cản Du Hải gặp tôi” Trong lòng Lục Khánh Huyền, sờ dĩ Du hải lâu như thế không tới thăm mình, hoàn toàn là do Hạ Nhược Vũ dở trò.
Hạ Nhược Vũ nhìn cô ta như nhìn quái vật: “Lục Khánh Huyền, sao cô lại co là tôi có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của người đàn ông kia được? Hay là cô thấy có người nào.
như thế, nhết định phải dẫn tôi đi gặp đấy” Nếu Mạc Du Hải là người ai muốn ngăn cản cũng cản được, thì anh đã không phải Mạc Du Hải nữa rồi.
Lục Khánh Huyền cũng hiểu, điều này có phải có nghĩa là Du Hải không thích Hạ Nhược Vũ nhiều như vậy không? “Cô yêu anh ấy sao?” Hạ Nhược Vũ không ngờ Lục Khánh Huyền lại đột nhiên dùng giọng nghiêm túc hỏi mình.
‘Yêu anh sao? Hạ Nhược Vũ thầm đặt tay lên ngực tự hỏi, dường như có câu trả lời, lại dường như không có, từ khi chuyện kia xảy.
ra, cô không dám tin tưởng người đàn ông kia vô điều kiện nữa, lại càng không hi vọng xa vời người đàn ông xa vời không với tới đó sẽ có tình cảm với mình. Nói yêu thì quá dối trá, nhưng không phủ nhận cô có chút thích anh.
Phụ nữ đều không thể nào từ chối một người đàn ông ưu tú đối tốt với mình, lòng ham hư vinh của phụ nữ quấy phá, cô cũng có chút không phân biệt được.
Lục Khánh Huyền thấy cô vẫn không đáp lại, mặt đẩy suy tư, nở nụ cười châm biếm.
Hạ Nhược Vũ do dự.
Copy của truyên.one Trên đời này vẫn còn có phụ nữ có thể kháng cự Du Hải, không thể không nói Hạ Nhược Vũ cũng coi như là người không bình thường, nhưng mà, câu trả lời như vậy đối với cô ta mà nói, rất tốt Huống chỉ trong tay cô ta vẫn còn một quân bài chưa ném ra “Tôi nghĩ cô Nhược Vũ cũng biết ở cùng người đàn ông có thân phận như Du Hải rất khổ cực đúng không? Không chỉ phải chống lại ánh mắt của người ngoài, còn phải đối mặt với gia tộc anh ấy” Lục Khánh Huyền thở dài như là bị cảm.
động lây, sâu kín mở miệng nói: “Lúc anh ấy ở cùng cô, cô cảm thấy bản thân chính là bảo bối anh ấy đặt trên tay, giống như chí cần có anh ấy thì cô sẽ không sợ hãi nữa, nhưng nếu anh ấy không thích cô, cô lại không thể rút lui, đó mới là địa ngục vô tận” Mặc dù Hạ Nhược Vũ không muốn thừa nhận lời của Lục Khánh Huyền, nhưng lại không xem nhẹ chút nào. Lúc Mạc Du Hải ở cùng cô, anh vẫn luôn rất bá đạo, không thể từ chối, thay cô suy nghĩ chu toàn chiều chuyện, sắp xếp vô cùng hoàn hảo.
Có một người đàn ông ưu tú như thế đối tốt với mình, phụ nữ bình thường không thể nào không đổ được, nhưng cô vẫn luôn đề phòng, cấn thận không giao tim mình cho anh.
Nhưng mà có tác dụng hay không? Cô sờ ngực mình, hình như chẳng có tác dụng gì cả Nhưng lúc mở miệng lại nói một chuyện không liên quan: “Ngày đó cô bỏ thuốc vào nước đúng không? Lục Khánh Huyền, cô.
đúng thật là con hát bẩm sinh” Lục Khánh Huyền hơi thu lại vẻ chân thành trên mặt, nhìn người phụ nữ mặt không cảm xúc kia: “Tôi không hiểu ý cô.” “Chuyện như cô đoán rồi, cô cần gì phải giả bộ nữa” Lục Khánh Huyền im lăng nhìn cô mấy phút, Hạ Nhược Vũ cũng không tránh, dùng ánh mắt bình tính y như thế nhìn lại cô ta.
Hồi lâu, Lục Khánh Huyền khẽ cười một tiếng, rố ràng là làm chuyện vô cùng độc ác, nhưng nhìn mặt cô ta, lại chỉ như gió thổi qua ngọn cây: “Cô Nhược Vũ nên cảm ơn vì anh ấy có một người yêu cũ tốt chứ” Nếu ngày đó Hàn Công Danh nhắn tâm hơn chút nữa, kết thúc sinh mạng cô đi, thì sau đó sẽ không rắc rối như vậy, cũng không cần cô ta phải nghĩ cách khác.
Nói tới nói lui, loại đàn ông như Hàn Công Danh đó thật là, cô ta đã khiến Hạ Nhược Vũ hôn mệ, an ta còn không dám ra tay.
Đúng là mất mặt đàn ông mà.