Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực tính tình Ba Tường Quân khá tốt nha, Lí Cẩm Khang bất giác lại dùng khấu khí bình thường khuyên một phen. Mọi người trong ca hội giải tán xong thì cũng gần mười hai giờ, Lí Cẩm Khang dự tính dọn dẹp một chút rồi ngủ, ngày mai lại là ngày lao động, nhàn rỗi không có nghĩa là không phải đi làm nha.
Nhưng mà Ba Tường Quân lại không tính toán cứ vậy buông tha hắn.
Ba Tường Quân : Này.
Đao Tước Diện : Hả? Đại nhân chuyện gì?
Ba Tường Quân : Cậu ….hát cho tôi một lần nữa đi.
Đao Tước Diện : A?
Ba Tường Quân : A cái gì mà a, tiếp voice call.
Vì thế đồng chí Lí Cẩm Khang vừa mới tắt YY, tháo tai nghe lại nghi nghi hoặc hoặc, lần thứ hai đeo tai nghe, bật voice call QQ.
“Này, hát cho tôi bài ‘Tiểu Ong Mật’ kia đi.”
“Cậu thích?” Lí Cẩm Khang vừa mừng vừa lo.
“Ngô,” Bên kia suy nghĩ một lúc, “Rất ngốc.”
“……..” Ông anh này thật không có lương tâm a, thế nhưng Lí Cẩm Khang lại rất tốt bụng, người hiền lành nên bị người bắt nạt thôi.
“Hát đi. Hát đi mà.” Giọng điệu đối phương nghe thế nào cũng như đang làm nũng, tuy trong khoảnh khắc còn phảng phất dư âm thương cảm, có chút nỗ lực gượng cười.
Lí Cẩm Khang cảm thấy như có một chú cún lông xù đang dùng chân trước nhẹ nhẹ gãi lên ngực hắn, vừa hướng đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn cầu khẩn. Vì thế Lí Cẩm Khang đành nhượng bộ, mở nhạc đệm, dịu dàng hát bài người ta thích, còn cao hứng sửa lại vài chỗ ca từ, như đem “Tiểu ong mật” đổi thành “Ba Ba Quân”, vân vân…
Ban đầu Lí Cẩm Khang còn lo lắng sẽ làm đối phương tức giận, chính là cho đến tận lúc kết thúc bài hát, người bên kia cũng không một lần đánh gãy lời hắn, kết nối internet cũng không bị đứt đoạn, hoàn toàn yên lặng, dĩ nhiên cũng có thể là do sự huyên náo ồn ào của Lí Cẩm Khang lấn át âm thanh nhỏ xíu.
“Hát xong rồi.” Lí Cẩm Khang như trút được gánh nặng.
“Này,” Bên kia ngập ngừng một thoáng, sau đó mười phần khẳng định mà mở lời, “Cậu thu âm lại đi.”
“Để làm gì?”
“Ân, tôi cảm thấy dùng để ru ngủ rất tốt.”
“………….”
“Thu đi, hôm nay là sinh nhật tôi a, coi như quà sinh nhật đi nha.”
“Đã qua mười hai giờ …..”
“Cậu muốn lật lọng sao?” Thang âm người bên kia bỗng nhiên hạ thấp.
Người nọ rốt cuộc là chịu đả kích gì vậy, vì cái gì mà vào lúc tâm tình không tốt còn có thể đi trêu ghẹo người khác? Mặc dù ôm một đống hoài nghi như vậy, Lí Cẩm Khang vẫn là kiên nhẫn đi thu một bản cho đối phương. Tuy là đã có chuẩn bị nhưng đến khi hắn nằm được lên giường đã sang sớm ngày hôm sau.
Ngày mười chín tháng tám, Lí Cẩm Khang phải tiếp một tên bạn tốt trên danh nghĩa mất mấy tiếng đồng hồ, vượt hàng trăm cây số đến đây. Việc này khiến Lí Cẩm Khang ngày hôm sau phải làm việc trong tình trạng mệt mỏi khủng khiếp, sau khi gắng gượng an ủi chính mình, Lí Cẩm Khang gà gật ghé lên bàn làm việc, ở một bên lên game online cùng bạn bè nói chuyện phiếm.
Lí Cẩm Khang chợt phát hiện quan hệ của mình và Ba Ba Quân đã có chút thay đổi, không hẳn là thân thiết, mà chỉ là có lúc ngẫu nhiên hắn ở trên QQ nhận được tin người kia, rồi lại bắt đầu khởi động một buổi tối bát quái hỗn độn.
Xem ra tâm tình của Ba Ba Quân đã hồi phục rồi.
Hôm nay Ba Ba Quân lại phát qua một đoạn ghi âm. Lí Cầm Khang trong lòng ngứa ngáy mở ra nghe thử một chút liền chấn kinh. Đoạn âm này có lẽ là âm thô, chưa qua chỉnh sửa âm hiệu, chỉ có lời thoại nhân vật, nhân vật cũng chỉ có hai người, cơ bản là kiểu đàm thoại đúng khuôn mẫu. Đương nhiên Lí Cẩm Khang kinh hãi cũng không phải vì nội dung đoạn đối thoại, mà vấn đề là lời thoại của hai người. Nhân vật chính trừ bỏ vị Ba Ba Quân này còn có một vị khác Lí Cẩm Khang cũng nhận thức.
Ba Tường Quân : Đây là học đệ của tôi.
Đao Tước Diện : Gì?
Ba Tường Quân : Học đệ của tôi a, học đệ đồng môn cùng thầy hướng dẫn.
Đao Tước Diện : (⊙o⊙) Nga, học đệ của cậu cũng làm phối âm?
Ba Tường Quân : Dự định là như thế, người mới.
Đao Tước Diện : Khó trách trước đây chưa từng nghe qua tác phẩm nào của hắn.
Ba Tường Quân : ID là Mặc Tích(), học đệ nhà tôi thanh âm không tồi đi.
Đao Tước Diện : Đúng là không tồi, rất trong sáng.
Ba Tường Quân : Đường nhiên, hơn nữa bộ dạng lớn lên cũng không tồi, lại ngoan ngoãn, láu lỉnh.
Tôi đương nhiên biết cậu ta bộ dạng không tồi, thanh âm không tồi chỉ có tính nết không tính là không tồi a! Lí Cẩm Khang thực sự phi thường muốn nói cho y, học đệ của cậu chính là người hồi bé cùng tôi chọc bùn đâm kiến, lớn lên trở mặt nhanh như điện xẹt, con ngựa tre nhìn người bằng nửa con mắt a!
Nhưng mà ngẫm lại, Lí Cẩm Khang mơ hồ không hiểu Ba Tường Quân lại muốn nói cho mình làm gì, giọng điệu lại có chút ý khoe khoang. Cuối cùng hắn cũng nhịn xuống xúc động muốn vạch trần bộ mặt khác của tên bạn đồng môn ấy.
Đao Tước Diện : Cái này, Ba Ba a, gửi bản ghi âm này cho tôi nghe làm gì?
Ba Tường Quân : Không có gì a, chính là muốn cho cậu nghe.
Đao Tước Diện : ………… = =
Ba Tường Quân : Tôi xuống.
Đao Tước Diện : Nga, ân byebye.
Lí Cẩm Khang chờ Ba Ba Quân logout liền ngồi cân nhắc suy nghĩ xem người này đến tốt cùng là có ý gì, tự nhiên kéo đến một tên học đệ? Vẫn là có chuyện gì xảy ra a? Đối phương hành động cổ quái, Lí Cẩm Khang ngẫm nghĩ một lúc không có kết quả bèn buông tha.
Lại nói tiếp, còn một chuyện phát sinh khiến hắn lo lắng, nếu như Đường Nghiêu cũng bắt đầu gia nhập giới võng phối, vậy chẳng phải chuyện của hắn sớm muộn gì cũng bị phát giác, khó mà giấu diếm cho được.
Nghĩ như vậy, Lí Cẩm Khang nhẫn nại đến thứ sáu liền chạy đến trường bọn Đường Nghiêu, sau đó hai người liền tiến thẳng đến quán món cay Tứ Xuyên ngay cạnh trường học.
Một bàn cơm đầy ớt đỏ au được đưa lên, hai người bắt đầu càn quét, Lí Cẩm Khang đắn đo không biết làm sao mở miệng : “Nghiêu Nghiêu a.”
“Làm sao?” Hai người gốc Tứ Xuyên mà ăn cay đến mức mắt cũng chuyển hồng, Đường Nghiêu gắp một miếng thịt bò đáp, qua loa đối phó Lí Cẩm Khang.
“Uhm, tôi hôm trước nghe được mấy thứ.”
“Cái gì vậy?” Đường Nghiêu vẫn tập trung tinh thần vào chính sự như cũ.
“Khụ khụ, một bản âm thô thử nghiệm gọi là ‘Ba Tường Quân and Mặc Tích’.”
“Phụt, khụ khụ, khụ!” Đường Nghiêu ho sặc sụa, một mạt cay đến tê dại sộc thẳng vào xoang mũi với thuận quản, cái cảm giác tiêu hồn như thế thật không dễ chịu gì.
Lí Cẩm Khang vội vàng vỗ nhẹ vào lưng Đường Nghiêu, ở một bên đưa đến một cốc nước, hồi lâu, Đường Nghiêu mới hổn hển, hít từng ngụm khí : “Ông! Ông làm sao nghe được cái đấy ?”
“Việc này,” Lí Cẩm Khang nhức đầu, có phần ngượng ngùng đáp lời, “Thực ra, tôi lăn lộn võng phối đã bốn năm rồi.”
Đường Nghiêu trừng mắt nhìn hắn, trầm mặc thăm dò : “Phối âm?”
Lí Cẩm Khang gật đầu.
Đường Nghiêu đỡ lấy trán : “Thể loại ?”
Dù sao sớm muộn gì cũng bị phát hiện, Lí Cẩm Khang thành thật : “Đam mỹ.”
Môi Đường Nghiêu run run, nửa ngày mới bình tĩnh được mà nói : “Kỳ thực ông từ trước tới nay không quen bạn gái, chúng tôi cũng đoán được ít nhiều. Ông giấu diếm chúng tôi lâu như vậy.”
“Thực ra cũng không phải là giấu diếm,” Lí Cẩm Khang có chút xấu hổ, “Là tôi hiểu ra hơi muộn, lại chưa dám nói cho các ông, thành ra lại không nói được.”
“Nhận ra muộn.”Đường Nghiêu vừa cân nhắc vừa an ủi hắn, “Không có gì, có người còn nhận ra muộn hơn ông.”
“Ai a?”
“Ông không quen đâu.” Đường Nghiêu cắn cắn chiếc đũa, “Ngô, mà thật ra có lẽ ông cũng có nhận biết, chính là vị Ba Ba kia, học trưởng của tôi, nghe nói cũng là gần đây mới xác định. Ngoài hai mươi rồi, chưa từng nói qua luyến ái, ngày trước không biết bị cái gì kích thích, khụ khụ, có thể là mấy thứ kia trong máy tính của tôi bị anh ta thấy được, sau đó anh ta liền nói với tôi, anh ta chắc cũng là người trong giới.”
“Ha ha, đều là người thức thời a, đồng chí().”
“Ai cùng ông là đồng chí,” Đường Nghiêu ném cho hắn một cái lườm, “Học trưởng là hiến thân một lòng vì nghiên cứu khoa học, ông thì sao, ông là tên ngốc to xác.”
Lí Cẩm Khang biết rõ mấy tên bạn xấu xa này thời gian qua luôn đối với việc bản thân chậm chạp về vấn đề tình cảm, không bao giờ chủ động xuất kích, chịu cô đơn lẻ bóng mà luyến tiếc, vội vàng lái sang chuyện khác : “Tiếu Tùy bao giờ về?”
“Hạng mục của hai tháng, còn hơn mười ngày nữa, làm sao?”
“Không có gì, chờ tên đó về cùng nhau uống một bữa đi, chúng ta cũng đã lâu rồi không tụ tập.”
“Cũng là lúc trước ông thì vội vàng, mọi chuyện rối tinh rối mù, còn bây giờ lại đến lượt tôi xin hạng mục, thật đúng là không khéo.”
“Ài, ông sao đột nhiên muốn làm võng phối vậy?”
“Nghe học trưởng nói, cảm thấy rất hay,” Đường Nghiêu lại cúi đầu ăn, “Ông hôm nay nói thật nhiều, đồ ăn cũng lạnh hết rồi.”
Nhìn khuôn mặt đê tiện của ngựa tre, từng sợi tóc mềm mại phủ lên trán, Lí Cẩm Khang chợt có chút hiếu kì, học trưởng của ngựa tre bộ dáng như nào nhỉ?
Chưa đến hai ngày sau, cư nhiên lại có một số lạ gọi đến điện thoại của Lí Cẩm Khang trong giờ làm việc, hắn vừa tiếp máy liền lên tiếng trêu chọc : “Đại lão bản siêu bận rộn, ông làm sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm tôi?”
Nỗi lòng ngổn ngang hiện rõ trong từng lời nói của người ở đầu dây bên kia : “Không có gì, có rảnh không? Cùng tôi đi uống một chén.”
Lí Cẩm Khang đương nhiên là rảnh, hơn nữa còn là phi thường rảnh rỗi.
Nơi quán bar hai người hẹn, Lí Cẩm Khang vừa đến đã thấy Cảnh Viễn Phàm đang buồn bực vục đầu vào rượu, nhìn thấy Lí Cẩm Khang cũng chỉ thoáng ngẩng đầu, sau đó lại tiếp tục nốc rượu.
Muốn nói đến cái đám bạn học cùng lớp trường cao trung Bắc Kinh, Cảnh Viễn Phàm chắc chắn là được nhắc đến đầu tiên, đầu óc buôn bán phi thường giỏi, tốt nghiệp đã bắt đầu cùng mấy người bạn đồng môn hùn vốn sáng lập sự nghiệp, hiện tại cũng đã bắt đầu vào khuôn khổ. Bất quá nhìn xem hôm nay, người này tựa hồ gặp phải vấn đề nan giải.
Lí Cẩm Khang ngồi đối diện vẫn cứ đưa mắt liếc tới, Cảnh Viễn Phàm cũng không phải người tâm tư tùy tiện, gọi người ra để làm cảnh, chính là để tìm một người tri âm. Hai người dựa đầu vào nhau, một chầu la hét điên cuồng.
Đang lúc uống chưa đã, hò hét ầm ĩ, điện thoại của Cảnh Viễn Phàm rung lên, thật lâu lại thật lâu, cuối cùng mới phẫn nộ mà đi ra ngoài nhấc máy.
Lí Cẩm Khang cũng say, nhẹ liếc mắt : “Hắc hắc, bạn gái hay là bạn trai?”
Cảnh Viễn Phàm hung hăng trừng hắn một cái, cái gì cũng không nói.
Hoàn chương .
Chú thích :
()Mặc Tích : Nét mực.
()Nguyên văn là : “同道中人” (Đồng đạo trung nhân), mình sửa thành một từ chỉ gay quen thuộc ở Trung Quốc là “Đồng chí”
Bonus về món cay Tứ Xuyên: Nhắc đến món cay Tứ Xuyên là người ta có thể nghĩ ngay đến lẩu cay Tứ Xuyên. Đó là một trải nghiệm đầy đau thương về bữa cơm đâu tiên của cuộc sống du học của Sên. Cả bữa gần như là gọi món và tính tiền ra về, không ai đụng nổi một đũa. Quá cay~ Quá quá cay~ Siêu cay~~~ Giờ nghĩ lại vẫn thấy cay, hức hức.
Trước khi nếm thử một thìa súp lẩu Tứ Xuyên, hãy chuẩn bị sẵn một chiếc khăn tay vì bạn sẽ khóc trong vài phút nữa thôi. Nếu có cơ hội được ăn các món lẩu Trung Hoa hay Mông Cổ, bạn nên tránh xa lẩu Tứ Xuyên. Nước lẩu gồm có tỏi, hành và ớt Tứ Xuyên – một loại ớt nổi tiếng khắp thế giới về độ cay tê liệt vị giác; ăn kèm với lẩu là thịt sống thái lát và các loại rau. Bạn có thể thưởng thức món ăn nổi tiếng này tại bất cứ nhà hàng Trung Hoa nào, nhưng chắc chắn lẩu Tứ Xuyên ăn tại tỉnh Tứ Xuyên là cay nhất. Chỉ cần ngửi mùi nước lẩu sôi thôi bạn cũng đã đủ shock rồi!