Cố Tử Húc nhướng mày, ánh mắt có phần vi diệu, hắn không nói gì, bỗng chốc lại quay người đi về đường cũ.
Lục Du Y không hiểu tại sao, đuổi theo sát bước chân của hắn.
Cố Tử Húc vẻ như chú ý đến đôi chân ngắn của cô, đi cũng không nhanh, Lục Du Y bước nhanh hơn một chút là có thể đuổi kịp.
“Đàn anh chân dài, anh đi đâu thế? Không chạy nữa à? Anh cũng mệt rồi đúng không? Em nói anh, cơ thể anh chắc chắn phải rèn luyện chăm chỉ mới được, ngoài chạy, anh có thể chịu nặng chạy xe đạp! Chịu sức nặng kia chính là em thì thế nào?”
Lục Du Y không chừa tinh lực chào hàng chính mình.
“Em, không nhẹ không nặng, tuyệt đối hợp để luyện tập cơ thể! Hơn nữa cũng không làm đầu xe của anh nhếch lên, anh thấy thế nào? Muốn thử một lần không?”
Có lẽ do Lục Du Y nói nhiều quá, không trả lời cô thì có vẻ không lịch sự, Cố Tử Húc rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, “Anh không có xe đạp.”
Cố Tử Húc nói chuyện là bước nhỏ thành công rồi!
Lục Du Y nhanh chóng nắm bắt đề tài, “Không sao, trong trường có xe!”
“Không chở người thêm người được.”
Hình như là vậy, xe của trường chỉ có rổ thôi, không có yên sau.
“Không sao không sao không sao,” Lục Du Y phớt lờ vung vung tay, “Bạn em có xe, có yên sau.”
Cố Tử Húc hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô, Lục Du Y cũng đang ngước mặt lên.
Đúng lúc gặp một cơn gió thổi qua, gió trái chiều, thổi tất cả tóc rối của Lục Du Y lên mặt cô, sợi tóc đen, gò má trắng nõn, còn có đôi mắt híp lại, toát ra niềm yêu thích và vui vẻ không giấu được……
Cố Tử Húc không mở mắt ra, có chút khó chịu.
Hắn gạt tóc, giọng nói lại lạnh thêm mấy phần, “Không muốn, anh không muốn chở người khác.”
Giọng nói lạnh như băng xen lẫn trong gió đánh vào tai Lục Du Y, Lục Du Y cũng dừng bước cô nhìn bóng lưng Cố Tử Húc, cảm thấy mũi mình chua xót, gió thổi đến có chút lạnh.
Cô không phải quá đáng ghét rồi sao?
Hẳn là vậy!
Cố Tử Húc có phải thấy cô phiền không?
Cắn môi, Lục Du Y cúi đầu nhìn chòng chọc giày của mình, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thay đổi kế hoạch? Chẳng hạn như lạnh nhạt Cố Tử Húc một quãng thời gian?
Suy nghĩ bay lung tung, trong tầm mắt bỗng nhiều hơn một đôi giày, Lục Du Y nhìn theo giày lên xem phía trên.
Cố Tử Húc cụp mắt nhìn cô, còn cầm cặp sách của cô trên tay.
“Này.” Cố Tử Húc đưa cặp cho cô.
Là muốn đuổi cô đi sao? Lục Du Y cảm thấy càng lạnh.
Thấy cô không có động tác nào, Cố Tử Húc biết cô tổn thương, hắn khẽ thở dài, nói chầm chậm, “Đã sáu giờ hai mươi chín rồi.” Vừa dứt lời, phát thanh đã vang lên chuông sáu giờ rưỡi vào học.
“Em đến muộn.”
Lục Du Y đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lại sáng ngời, “Anh lo lắng cho em sao?”
“Đến muộn không tốt.”
Lục Du Y cong mắt, “Em không đi cũng được.”
“Trốn học không tốt.”
Lục Du Y nhấp môi dưới, giọng trở nên dè dặt, con người cũng tối vài phần, “Vậy anh có thấy em phiền không?”
“…… Không có.”
“Ha ha, vậy thì tốt, vậy em lên tự học đây!” Lục Du Y nhận lấy cặp sách, đi mấy bước lại xoay người lại, nói: “Thực ra, nếu như anh không muốn chở em, em cũng có thể chở anh, sức mạnh em rất lớn.”
Để chứng thực lời nói của mình, Lục Du Y còn giơ cánh tay lên, làm tư thế dũng mãnh.
Vẻ mặt Cố Tử Húc đã dịu lại, còn có thể nhìn ra một ít ý cưới, nỗi lo lắng trong lòng Lục Du Y cũng nới lỏng.
“Mau lên đi!”
“Dạ, được, vậy mai gặp!”
Nhìn bóng lưng vui vẻ của nữ sinh, Cố Tử Húc thấy trong lòng có vài phần phức tạp, mặc gió có thổi cũng không thể thổi đi phiền muộn trong lòng.
Mấy ngày sau, Cố Tử Húc đều có thể tình cờ gặp Lục Du Y ở sân thể thao.
Một lần hai lần có thể là trùng hợp, nhưng lâu dài, ai cũng biết đây không phải trùng hợp, huống chi biểu hiện của Lục Du Y lại chính nói cho hắn biết, “Không khéo, là em đến tìm anh.”
Cố Tử Húc cũng đã từng nói cô vài lần, nói cô đừng đến sân mỗi này nữa, có thể Lục Du Y nói lại: “Sân thể thao là nơi công cộng, anh không thể cướp đi tình yêu của em với vận động được.”
Lời này làm Cố Tử Húc nghẹn không thể đáp, nói nhiều thì cũng là do hắn tự luyến.
Có điều mấy ngày sau, trên sân trường số lượng nữ sinh bắt đầu tăng lên, giống như đến xem “soái ca”, đàn chị Hướng Tâm Di cũng tới, hơn nữa còn đi cùng với Cố Tử Húc đến sân luyện tập, còn theo Cố Tử Húc chạy bộ, sao Lục Du Y có thể để một người nguy hiểm thế này ở cạnh Cố Tử Húc chứ!
Cô nhanh chóng đuổi tới, “Trùng hợp quá, chị cũng tới chạy bộ!”
“Không được à?”
“Được chứ.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, sóng ngầm mãnh liệt, mang kim đối đầu.
Cố Tử Húc bước nhanh hơn, không quan tâm các cô, hơn nữa mấy ngày sau, Lục Du Y vẫn không gặp được Cố Tử Húc ở sân thể thao, cô liền mắt to trừng mắt nhỏ với Hướng Tâm Di, thần sắc gượng gạo.
Sau đó nghe Lý Khoa Vân nói, Hướng Tâm Di đặc biệt chắn đường Cố Tử Húc ở cửa ký túc xá, sau đó đi tập cùng hắn, Lý Khoa Vân nói, Cố Tử Húc không thích cảm giảm bị nữ sinh vây quanh, cũng không biết tật xấu gì, Quý Nghiêu Diệp cũng giống vậy, hai người này đều trắng cao đẹp như thế.
Lục Du Y nghiền ngẫm từng chữ một, không thích cảm giác bị nhiều người vây quanh, vậy mình cô vây quanh là được rồi……
Tháng ngày trôi qua rất nhanh, hội thao rất nhanh đã đến.
Trong ba ngày, Lục Du Y dự định thu xếp một hồi.
Ngày thứ nhất, phụ trách bộ phận nhiếp ảnh của đài truyền hình đi chụp ảnh, lễ khai mạc và các loại hạng mục thể thao.
Ngày hôm sau, được nghỉ, Cố Tử Húc có chạy ba ngàn mét, đúng lúc có thể đi xem.
Ngày thứ ba, trực câu lạc bộ văn thể của hội học sinh.
Ngày thứ nhất, theo Tiêu Tử Hàm cầm camera, Lục Du Y đi thẳng đến sân thể thao, cô vẫn hợp để phụ trách hơn, ngoại trừ chụp vài tấm ảnh cho bạn cùng phòng, còn chụp thêm vài tấm cho anh trai du học sinh, nhiệm vụ hoàn thành đẹp đẽ, như vậy ngày mai đi gặp Cố chân dài có thể đòi khen thưởng!
Hôm sau, Cố Tử Húc thi chạy cự li dài là vào buổi sáng, trời không được đẹp, bầu trời có phần âm u, Lục Du Y xem dự báo thời tiết, hôm nay giống như có mưa nhỏ, nên trước khi đi sân thể thao cô có xếp thêm dù vào trong cặp.
Trời dù có âm trầm cũng không thể dập tắt nhiệt huyết thể thao của mọi người, trên sân vẫn có rất nhiều người.
Lục Du Y tìm người hỏi khi bắt đầu và kết thúc của cuộc thi chạy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Tử Húc.
Hắn đi xuống từ cửa sân, một thân đồ thể thao đen trắng, đầu đeo băng đô, chân mang giày thể thao, đi về phía bên đây với Quý Nghiêu Diệp.
Có vài người, từ nhỏ đã như dẫn theo ánh rạng đông, cực kỳ chói mắt.
Hai người làm mưa làm mưa làm gió trong trường cùng xuất hiện ở sân luyện tập, làm các nữ sinh một trận rối loạn, Lục Du Y cũng rất rối loạn.
Cô liếm môi, lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp thật nhiều tấm.
Trên màn ảnh, Lục Du Y thấy Quý Nghiêu Diệp chỉ chỉ Cố Tử Húc về phía này.
Bị phát hiện rồi à?
Vậy thì quang minh chính đại là được rồi!
Nhìn Cố Tử Húc và Quý Nghiêu Diệp càng đi càng gần, Lục Du Y lên tiếng hô to: “Đàn anh chân dài, đàn anh Quý, smile!”