Tầng mây xám xịt càng ảm đạm hơn, lá cây cũng bị gió thổi đến “xào xạc” vang vọng.
Sắp mưa rồi sao?
Lục Du Y ngẩng đầu, mặt trời đã sớm bị tầng mây che kín, cả bầu trời âm u, giống như một giây sau sẽ có giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Trên sân, mọi người có phần rối loạn, nhưng Lục Du Y lại rất vui vẻ.
Suốt cấp hai và cấp ba, sáu năm trung học, Lục Du Y chưa bao giờ xui xẻo phải chạy dưới mưa cả, quả nhiên, đại học cũng trốn không thoát.
Có điều trời mưa cũng tốt, cô thấy Cố Tử Húc và Quý Nghiêu Diệp giống như không mang cặp, nếu như trời mưa, nói không chừng cô có thể che chung một cây dù với Cố Tử Húc.
Bỏ mấy nữ sinh lòng dạ xấu xa với Cố Tử Húc lại đằng sau, Lục Du Y nhanh chóng đuổi kịp hắn.
“Đàn anh chân dài, hồi nãy anh chạy hay lắm! Vô cùng đẹp trai!”
Lục Du Y đi bên cạnh Cố Tử Húc, nói không ngừng, Cố Tử Húc dù không đáp lại, Lục Du Y vẫn nói chuyện rất vui vẻ.
“Đàn anh, anh còn muốn uống nước này không? Nếu không thì không uống? Nước này, không uống nhiều được, có một chai của em là được rồi, nếu anh muốn uống nữa em cũng có thể mua giúp anh!”
“Đàn anh chân dài, em chụp cho anh được nhiều tấm hình đẹp, anh với đàn anh Quý, em nói với anh, một chữ đẹp, chẳng cần giải thích!”
“A? Đàn anh Quý đâu? Không phải hai người đi chung sao? Những người khác đâu hết rồi?”
Bước chân Cố Tử Húc bỗng chốc dừng lại.
Hắn cụp mắt nhìn Lục Du Y, “Ai đẹp trai?”
“Hả?” Rõ ràng giọng nói vẫn bình thường như thế, cả người Lục Du Y lại rùng mình, cô che kín quần áo của mình, có thể trời hôm nay hơi lạnh quá rồi?
“Anh hỏi em ai đẹp trai?”
Lục Du Y coi như là hiểu được, Cố Tử Húc hỏi hắn và Quý Nghiêu Diệp ai đẹp trai hơn? Có phải không muốn thua Quý Nghiêu Diệp không? Thì ra người lạnh lùng như chân dài cũng có một mặt khói lửa như vậy! Lại quan tâm chuyện như thế.
Mặt Lục Du Y giương lên, lớn tiếng nói, “Anh đẹp trai nhất!”
Khóe miệng Cố Tử Húc không dễ phát hiện nhếch lên, sau nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng chi tiết nhỏ này không trốn được đôi mắt rực lửa của Lục Du Y.
Hóa ra chân dài cũng thích được người khác khen!
Đột nhiên, những giọt mưa lấm chấm rơi xuống, chỉ chốc lát sau mưa đã dày đặc.
Người thi trên sân trường bất chấp chạy trốn, người xem đều hoảng hốt bung dù hoặc tìm chỗ tránh mưa.
Cơ hội tới!
Lục Du Y lấy cặp xuống, “Đàn anh, em có――”
“Lão cố, dù!”
Quý Nghiêu Diệp chạy tới, che một cây dù, còn cầm thêm một cây nữa.
Thì ra đàn anh Quý hồi nãy đi lấy dù!
Cơ hồ giây phút Cố Tử Húc nhận lấy chiếc dù kia, Lục Du Y quyết định.
Cô yên lặng mang cặp lên một lần nữa, khuôn mặt nhỏ đầy khổ sở, âm thanh buồn bã, “Đàn anh, em không có dù.”
Cố Tử Húc dừng lại một chút, bung dù ra, Lục Du Y nhanh chóng đứng dưới dù của hắn, tiếp tục tỏ ra tội nghiệp nhìn Cố Tử Húc.
Chiếc dù này cũng rất lớn, có nhiều người như cô cũng không cần chen, than ôi, hèn chi không có bạn gái, che dù size hai người, muốn đụng chạm một tí cũng chẳng dễ dàng gì.
Cố Tử Húc ngây ra một chút, một lát sau, hắn đắn đo nói: “Nếu không, em dùng cái này đi, anh với lão Quý che chung một cái là được rồi.”
Đây không phải ý Lục Du Y muốn.
Đại não nhanh chóng hoạt động, chạy ba ngàn mét xong còn vài nhóm nữa, phải thêm một quãng thời gian, hơn nữa thi bán kết chung kết lại càng lâu nữa, vì thế Cố Tử Húc nhất định sẽ không ở lại sân thể thao.
Không ở lại sân thể thao, vậy thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất: về ký túc xá, thứ hai là đi đến học viện hoặc sân bóng rổ bên cạnh hội học sinh.
Lục Du Y quyết định đánh cược một lần.
“Không không không, đàn anh, sao em lại bắt anh đưa dù cho được, em đi sân bóng rổ tìm học viện của chúng em là được rồi, đàn anh, ừm, bộ trưởng, anh có thể cho em quá giang không?”
“Bọn anh cũng đi sân bóng rổ, tiện đường thôi.” Quý Nghiêu Diệp đi trước, “Lão Cố cậu đi chung dù với em ấy đi.”
Đáy lòng Lục Du Y vạn phần xúc động, cảm tạ đàn anh Quý giúp đỡ!
Thế là, Lục Du Y thực hiện ý nguyện đi chung dù với Cố Tử Húc.
Ở ngoài ô giọt mưa buốt giá, ở trong ô tình ý dồi dào.
Nữ sinh cúi thấp đầu, khóe miệng mang theo ý cười cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nam sinh một chút, nam sinh làm bộ không để ý ngửa đầu gãi gãi sau gáy, lỗ tai lại có tí ửng hồng.
Tình cảm dần nóng lên.
Nhưng mà, đây chỉ là tưởng tượng của Lục Du Y.
Tình hình thật sự là như vậy.
Không phải nói trời mưa che chung một chiếc ô là một chuyện vô cùng lãng mạn sao?
Chó má hết!
Cái tình huống này với những người có khoảng cách chiều cao căn bản không hề lãng mạn!
Thực ra mưa cũng không lớn, thế nhưng lại có gió, vì thế mưa bay nghiêng ngả, hai người kém nhau gần ba mươi xăng-ti che chung một chiếc dù, mấy giọt mưa này cứ “ào ào” đánh vào mặt Lục Du Y!
Lạnh thấu tim……
Thế nhưng con đường này là tự mình chọn, quỷ cũng phải đi hết, cô cũng không thể nào lấy dù trong cặp ra rồi nói mình đột nhiên nhớ lại mình có mang dù theo được……
Cứ thế, Lục Du Y quyết không lấy dù ra, Lục Du Y khóe miệng run rấy đi vào mái hiên của học viện, cuối cùng vẫn cười nói cảm ơn với Cố Tử Húc.
Để lại câu “Không có gì”, Cố Tử Húc và Quý Nghiêu Diệp quay lưng đi rồi.
Trương Khả Phàm nhìn tảng lớn quần áo bị ướt của Lục Du Y, lại nhìn lại Cố Tử Húc đang đi xa, thu tầm mắt lại, hỏi: “Không phải cậu có mang ô à?”
“Cậu không hiểu đâu, cơ hội do chính mình tạo ra ―― hắt xì!” Hắt xì một cái, Lục Du Y nói tiếp: “Tiếc là người định không bằng trời định!”
“Được rồi, chờ mưa tạnh mau theo tớ về ký túc xá tắm nước nóng, uống một chú trà gừng, tránh cảm cúm.”
“Tốt quá, mẹ Trương.”
Hôm nay là một điều bất trắc không thể ngờ!
Về ký túc tắm rửa thay quần áo còn “được” Trương Khả Phàm rót cho hai ly trà gừng lớn, Lục Du Y cũng không thoát được kiếp cảm mạo, sáng ngày hôm sau rời giường đầu cũng chóng mặt nặng nề.
Ngày hôm nay phải đi trực ở bộ phận văn thể, bạn cùng phòng đều khuyên cô xin nghỉ đừng đi, nhưng Lục Du Y vẫn khăng khăng muốn đi, nói chỉ ngồi ở chỗ đó thôi, không có gì cực khổ.
Quả thực là như vậy, ngồi ở chỗ đó với mấy thành viên khác, Lục Du Y uống thuốc, đầu óc hơi mê man, dứt khoát nằm ngủ chỗ này.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, nghe có người nói “Chào bộ trưởng.”
Lục Du Y dụi dụi đôi mắt lim dim, trước mắt giống như có hai người đứng, Lục Du Y nghe được có người hỏi, “Làm sao lại ngủ ở đây?”
Có người trả lời: “Bạn ấy hình như bị cảm rồi, không được thoải mái.”
“Có muốn về ký túc xá nghỉ ngơi không?”
Về ký túc xá?
Vậy thì không được gặp chân dài rồi!
Sự buồn ngủ trong nháy mắt tiêu tan không ít, Lục Du Y thấy rõ hai người trước mắt, Kim Văn Văn và Cố Tử Húc.
“Bộ trưởng.” Lục Du Y khẽ gọi một tiếng.
“Ừ, em thế nào rồi? Có khó chịu quá không?” Kim Văn Văn hỏi.
“Em không sao, đã uống thuốc rồi.” Lục Du Y nói xong, lặng lẽ nhìn Cố Tử Húc một chút, hắn cau mày, mím môi, Lục Du Y thu lại tầm mắt, cái mặt này là sao đây? Lo lắng cho cô sao? Nhưng cô lại thấy mặt Cố Tử Húc bình thường đều như vậy……
“Ừ, nếu khó chịu thì em cứ về, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Dạ.”
“Các em ăn cơm chưa?” Kim Văn Văn lại hỏi.
“Bọn em ăn rồi, còn Lục Du Y thôi, bạn ấy nói không bạn ấy không muốn ăn.”
“Làm sao lại không ăn? Vốn đã không thoải mái rồi.” Kim Văn Văn nhíu mày, quan tâm nói.
“Em có muốn ăn gì không?” Lời này là do Cố Tử Húc hỏi.
Mọi người đều sững sờ, ngơ ngác nhìn hai người.
Rõ ràng xung quanh rất ồn ào, nhưng Lục Du Y lại thấy cực kì yên tĩnh, giống như chỉ có hai người cô và Cố Tử Húc.