Lục Du Y và các bạn cơm nước xong đã chín giờ tối gần mười giờ, trong nhà một màu đen kịt, không có một bóng người.
Mẹ Lục đi hát với bạn ở ngoài vẫn chưa về, ba Lục xã giao ở ngoài cũng chưa về.
Lục Du Y bật đèn, thay dép lê, vứt túi lên sofa, cả người ngồi phịch xuống, sau đó gọi điện cho mẹ Lục, mẹ Lục nói cô ngủ trước đi, chờ một lát nữa đi đón ba Lục rồi về chung.
Lục Du Y lại bò lên ghế sofa, mang túi về phòng của mình.
Ngồi trước bàn đọc sách, không nhịn được lại mở điện thoại bật Tieba lên xem một chút.
Bài viết liên quan tới cô và Cố Tử Húc còn đứng hạng nhất, vẫn luôn có người đẩy bài lên.
Lục Du Y trượt màn hình hai lần, phóng to rồi thu nhỏ chữ Tieba, ngồi ở bàn một chút rồi một lát sau quyết định tắm rửa trước, chuyện gì cũng chờ tắm xong rồi nói đi!
Sấy tóc đi ra từ trong phòng tắm, ba mẹ Lục vẫn chưa về, Lục Du Y không khỏi oán thầm, lòng ba mẹ thật to lớn, tối khuya như vậy lại để một cô nương như hoa như ngọc như mình ở nhà một mình, cũng không sợ có biến thái……
Tóc chưa sấy xong, Lục Du Y bò lên giường.
Trước hết gửi cái biểu cảm tới QQ Cố Tử Húc.
Lục Du Y 【Này, có ở đó không?】
Cố Tử Húc 【Anh đây】
Sắp qua mười một giờ, nên một mình ở phòng riêng.
Lục Du Y 【Em muốn gọi điện cho anh.】
Cố Tử Húc 【Ừ, gọi đi】
Lục Du Y gọi điện thoại cho Cố Tử Húc.
Chuông điện thoại reo một tiếng, bên kia nhận.
“A lô.”
Giọng nam trầm thấp truyền qua điện thoại, âm thanh hình như cố ý giẩm thấp xuống mấy phần, sóng âm truyền vào màng tai, làm cho cả người Lục Du Y tê dại.
Lục Du Y nuốt nước miếng, “Chân dài.”
“Ừ.”
“Anh chưa ngủ nữa à? Đã trễ thế này rồi, có phải biết em muốn gọi điện cho anh không, nên đặc biệt chờ em đúng không?” Nghe âm thanh nghiêm túc đàng hoàng bên kia, Lục Du Y không nhịn được chọc hắn.
“Không phải,” Giọng nói Cố Tử Húc dừng một chút, nói thêm: “Bây giờ chưa tính là muộn.”
Nghỉ nhiều ngày như vậy, buổi tối Lục Du Y đều tìm hắn nói chuyện, nên cũng quen rồi, ngày nào cũng chờ cô nói chuyện xong rồi mới ngủ, nhưng mà…… Cái này cũng không có gì hay mà nói cho cô nghe hết.
“À à, vậy cũng được, vậy thì coi như anh không chờ em vậy.” Giọng nói Lục Du Y nghe khá mất mát.
Không muốn nghe giọng nói mất mát của nữ sinh, Cố Tử Húc đổi giọng, “Thôi được, anh đang chờ em.”
“Ha ha ha, biết ngay mà! Cố chân dài anh ngại không thừa nhận!”
Nghe giọng nói trong điện thoại khôi phục lại sức sống, Cố Tử Húc cong khóe môi, đôi mắt nhu tình như nước.
Cả cuộc trò chuyện cơ hồ đều do Lục Du Y nói, kể cô và bạn ra ngoài chơi, thấy cái gì, ăn cái gì, Cố Tử Húc nghe rất chăm chú, lâu lâu phát biểu ý kiến một chút, thể hiện cho Lục Du Y mình đang lắng nghe rất nghiêm túc.
Cứ như vậy nói hơn mười phút, Lục Du Y thấy mình có thể đi vào vấn đề rồi.
Cô hỏi:
“Anh có chơi Tieba không Cố chân dài?”
“Không chơi.” Gọn gàng nhanh chóng phủ nhận.
Không chơi Tieba à…… Lục Du Y suy nghĩ một chút, thấy Cố Tử Húc thông minh như vậy, nếu gửi thiếp mời cho anh ấy, anh ấy có thể phát hiện kẽ hở hay không?
Nếu không thì…… Tự mình kể lại?
Trong lòng sắp xếp từ ngữ lại một hồi, Lục Du Y mở miệng: “Hôm nay em xem Tieba của trường mình, anh đoán xem em thấy cái gì?”
“Cái gì?” Thanh âm Cố Tử Húc trầm thấp mà trong trẻo, Lục Du Y tự nhiên lại hơi lúng túng rồi.
“À, không có gì, thật ra chơi nhiều cũng không có gì hay, là hình như có người yêu nhau rồi.”
“Ừ.”
Cổ Tử Húc trở mình, nghe tiếng động ngoài cửa, có thể là thanh âm ba mẹ dậy đi nhà vệ sinh.
Gỡ tai nghe ra nhìn xuống điện thoại, đã hơn mười một giờ, con gái không phải không nên thức khuya à?
“Em còn chưa ngủ sao?” Cố Tử Húc nhẹ giọng hỏi.
“Em không ngủ được.” Giọng nói nữ sinh mềm mại êm ái.
Cố Tử Húc nghe tiếng ngoài cửa, tiếng bước chân lại vang lên, từ từ đi xa, sau đó là tiếng đóng cửa, hẳn là về phòng.
Hắn hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì,” Lục Du Y dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên oan ức, “Người ta đều in relationship hết rồi, mà em còn là cẩu độc thân, nghỉ đông xong cũng không có người nào đi chung ngày Valentine.”
Giọng nói bỗng nhiên sao lại uất ức như vậy chứ?
Cố Tử Húc không hiểu nổi mạch não của cô bé này, rõ ràng giây trước còn đang nói chuyện vui vẻ như vậy, giây sau đã oan uất không có ai đi chung Valentine……
Cố Tử Húc há miệng, nói: “Có anh đi chung với em.”
Lục Du Y sững sờ, thấy lời nói này có chút mập mờ, cô hỏi: “Lấy quan hệ gì?”
Không khí im lặng hai giây, Lục Du Y nghe thấy âm thanh đầu bên kia, “Lấy quan hệ có thể cùng đi Valentine với em.”
Đêm tối, không gian yên tĩnh, Lục Du Y vẫn có thể nghe được tiếng còi ô tô dưới lầu rõ ràng, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, nghe tiếng tim mình đập thình thịch mạnh mẽ.
Cô thấy môi mình hơi khô ráp, vô thức liếm môi, vừa rồi Cố Tử Húc có ý gì? Lấy quan hệ có thể cùng đi Valentine với em? Là quan hệ đó à?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ba chữ lớn, Lục Du Y cả kinh.
Trong tiếng Trung là 男朋友, là ba chữ, nhưng trong tiếng Việt chỉ có hai chữ thôi.
Bạn trai?!
Là ý này sao?
Bị loại suy nghĩ này hù dọa, muốn tìm chứng cứ, nhưng đầu điện thoại bên kia, Cố Tử Húc vẫn im lặng, tại sao không nói gì hết vậy?
Đột nhiên Lục Du Y nhìn nhìn Cố Tử Húc, cô ngắt cuộc gọi cái “bíp”, sau đó săng chăn ra chạy chân trần xuống giường, đến bàn đọc sách lấy tai nghe trong túi ra, lại tung tăng bò lên giường, ngồi xuống, kéo chăn tới cổ, mang tai nghe lên.
Bỗng nhiên bị ngắt điện thoại, Cố Tử Húc đầu bên kia cũng sững sờ.
Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao tự nhiên lại ngắt điện thoại của hắn?
Coi như cô ngốc, nghe không hiểu, cũng hỏi lại hắn được mà, sao tự nhiên lại ngắt điện thoại của hắn?
Cau mày, mím môi, Cố Tử Húc cũng không chuyển nghi hoặc thành không vui, điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên đối phường mời gọi video.
Cố Tử Húc có chút luống cuống tay chân, hắn sợ tiếng to quá sẽ làm phiền người trong nhà, trước tiên nhanh chóng chuyển điện thoại thành chế độ tĩnh âm, sau đó nhảy xuống giường mở đèn, tiện thể tìm tai nghe cắm vào điện thoại, một lúc lâu sau, mới nhận cuộc gọi video của Lục Du Y.
Lục Du Y nhìn Cố Tử Húc trong điện thoại, thấy tóc hắn hình như hơi ngắn, nghĩ ngợi một chút, người ta nói không được cắt tóc trong tháng giêng, Cố Tử Húc phải cắt tóc sớm, nhìn như vậy vẫn rất đẹp, quả nhiên, người vừa cao vừa đẹp có thể để mọi kiểu tóc.
Mắt của anh ấy hình như hơi đỏ, đang mệt à? Ồ? Lỗ tai sao lại cũng đỏ như thế? Không lẽ là do…… xấu hổ?
Rõ ràng trước đó mình còn đang thẹn thùng, thế nhưng sau khi phát hiện Cố Tử Húc cũng thẹn thùng xong, Lục Du Y cảm giác như mình ngay lập tức lấy lại được tinh thần.
Cô cong khóe môi, híp mắt, gọi Cố Tử Húc một tiếng, “Chân dài.”
Cố Tử Húc rũ mắt, sờ mũi một hồi, “Ừ.”
Khóe miệng Lục Du Y nhếch lên càng cao, “Là ý em hiểu à?”
Vốn chỉ nghe tiếng qua điện thoại, bỗng nhiên lúc này lại nhìn thấy được đối phương, Cố Tử Húc không được dễ chịu, mấy câu nói trong bóng tối kia giống như chặn ở cổ họng không nói ra được.
Hắn nuốt nước miếng, hỏi: “Em hiểu như thế nào?”
Lúm đồng tiền Lục Du Y như hoa, nói từng chữ một, “Bạn, trai, Cố?”