Trong một tuần Doãn Tắc đi công tác, Doãn Ninh và Nựu Nựu đã khỏi bệnh, cuối cùng mở lại quán nước.
Cao Ngữ Lam đến thăm họ ngay, cô còn mang quà cho Nựu Nựu. Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần cũng tới, Nựu Nựu ôm ba món đồ chơi vui mừng hết biết. Cô bé đòi đi công viên chơi, Doãn Ninh vốn không đồng ý nhưng Quách Thu Thần nói cô bạn nhỏ bị ốm nằm nhà lâu như vậy, ra ngoài đi chơi cũng tốt, hơn nữa anh ta có ô tô rất thuận tiện.
Vì vậy nhờ phúc của anh Tiểu Quách, ba phụ nữ và một bé gái thẳng tiến đến công viên trò chơi. Man đầu đáng thương tiễn bọn họ ra cửa bằng ánh mắt tội nghiệp rồi đành quay người chạy đến làm nũng với anh chàng nhân viên ở nhà hàng "Thực" được nhờ chăm sóc nó, nhằm lừa chút đồ ăn.
Cao Ngữ Lam sống ở thành phố A ba năm nay nhưng cô chưa từng đến công viên trò chơi. Hôm nay có dịp đi cùng Trần Nhược Vũ, Doãn Ninh và Nựu Nựu, cô đúng là chơi đến mức điên cuồng, bao nhiêu phiền não đều ném hết ra khỏi đầu.
Quách Thu Thần là người vất vả nhất, anh ta vừa làm tài xế vừa phải xếp hàng mua vé vào cửa, còn mang vác nước uống, bánh mì, đồ ăn vặt và kiêm thêm chân nhiếp ảnh nghiệp dư chụp toàn bộ chuyến đi chơi của mấy người phụ nữ. Anh ta khéo dỗ Nựu Nựu đến mức cô bé tuyên bố thẳng hôm nay cô bé tạm thời thay lòng đổi dạ, yêu cậu ít hơn một chút, yêu chú Tiểu Quách nhiều hơn một chút.
Trần Nhược Vũ tìm cớ kéo Cao Ngữ Lam ra một góc hỏi về tình hình của Lôi Phong và Mạnh Cổ. Sau khi biết Lôi Phong là cỏ tốt đã có chủ, còn Mạnh Cổ cần điều tra thêm, Trần Nhược Vũ hơi thất vọng. Tuy nhiên Trần Nhược Vũ đang ở công viên, nơi có vô số trò chơi thú vị nên cô nhanh chóng không bận tâm đến chuyện này. Dù sao bác sỹ Mạnh Cổ vẫn còn hy vọng, chờ đợi thì chờ đợi.
Chơi suốt một ngày, cuối cùng tài xế Tiểu Quách lái xe đưa từng người phụ nữ về nhà. Làm phiền anh ta cả ngày, Doãn Ninh cảm thấy rất ái ngại, mời anh ta nếu có thời gian rảnh hãy thường xuyên đến quán chơi, anh ta ăn uống ở quán sẽ được miễn phí hoàn toàn. Quách Thu Thần khách sáo nói lời cám ơn.
Cuối cùng trên xe chỉ còn lại Cao Ngữ Lam, cô chợt nhớ tới vụ hiểu nhầm yêu đương kia nên vội hỏi Quách Thu Thần đã giải thích với người nhà hay chưa.
"À, tôi đã gọi điện thoại cho bố tôi rồi, bảo ông đừng nói lung tung ở bên đó".
"Thế thì tốt quá", Cao Ngữ Lam gật đầu, trong lòng cô rất vui.
"Tôi xin lỗi". Quách Thu Thần tỏ ra rất thành khẩn: "Đã gây phiền phức cho cô".
"Không có gì. Các bậc phụ huynh rất dễ hiểu sai vấn đề, tôi có thể hiểu mà. Bố mẹ tôi cũng thường như vậy, lần trước tôi về nhà, mẹ tôi còn rất khoa trương, sáng sớm đã lôi tôi ra công viên tập thái cực quyền, nhưng thực chất là để xem mặt. Sau đó mẹ tôi kéo tôi ra chợ coi mắt, khiến tôi sợ đến mức ngày hôm sau không dám cùng bà ra khỏi cửa, kết quả đến tối bố tôi lại lôi một người đàn ông về nhà..". Cô ngay lập tức ngậm miệng, nhớ ra buổi tối hôm đó, người bố cô kéo về nhà chẳng phải là anh Tiểu Quách này hay sao.
Quách Thu Thần không nhịn được phì cười: "Lam Lam, tôi rất vui được quen cô".
Cao Ngữ Lam mỉm cười ngượng ngùng: "Hôm nay cám ơn anh nhiều, tôi lên nhà đây".
"Ừ, bye bye, hẹn gặp lại cô sau".
Cao Ngữ Lam cười cười, vẫy tay chào tạm biệt Quách Thu Thần. Vừa ra khỏi thang máy, cô nhận được điện thoại của Doãn Tắc: "Em yêu, em đang làm gì đấy?"
Cao Ngữ Lam đỏ mặt, vừa mở cửa vừa trả lời: "Em vừa đi chơi về, đang vào nhà đây".
"Đi chơi aaaaaà...". Doãn Tắc kéo dài giọng nói, trong đầu Cao Ngữ Lam lập tức hiện ra dáng vẻ lưu manh của anh.
"Anh bảo em này, cô Cao, bạn trai em phải làm việc rất vất vả, em không thể thừa dịp người ta không có ở nhà đi trộm giai đẹp, nếu không khi nào bạn trai em về sẽ tét vào mông em đó!"
Doãn Tắc nói những lời uy hiếp theo kiểu khôi hài, ở đầu bên kia điện thoại Cao Ngữ Lam nhăn mũi: "Vậy anh hãy giúp tôi chuyển lời tới bạn trai tôi, anh ấy ở bên ngoài cũng không được trộm gái đẹp đâu đấy. Nếu anh ấy làm chuyện xấu xa thì khỏi cần quay về đây".
"Sao em biết anh ta có cái tính thích ăn trộm? Có điều nghe nói bạn gái anh ta rất hung dữ cho nên anh ta không có gan ăn trộm đâu. Này, em thử nói xem, thời buổi bây giờ làm đàn ông quả thật không dễ chút nào? Bị quản chặt chết đi được".
Ngữ điệu của Doãn Tắc vừa lười biếng vừa đểu đểu, Cao Ngữ Lam không nhịn được cười: "Anh đừng bày trò nữa, làm việc mệt rồi thì nghỉ sớm đi".
"Ôi, em đúng là người không có lương tâm, lẽ nào em không nhớ anh sao?"
Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, cô nằm xuống ghế sofa không lên tiếng. Cô rất nhớ anh, nhưng ngại ngùng không thể nói ra miệng.
"Ồ, anh hiểu rồi, em nhất định rất nhớ anh, vô cùng nhớ, nhớ sâu nhớ sắc đến mức đại não vận động kém của em không thể nào tính nổi. Anh cảm động quá!".
"Làm gì có, anh lại nói bừa rồi". Sao mỗi lời nói thốt ra từ miệng Doãn Tắc đều buồn cười như vậy, Cao Ngữ Lam vừa mỉm cười vừa giả bộ nghiêm túc đáp.
"Cổ em còn đau không?"
"Hết đau rồi".
"Anh bảo em này, em phải chăm chỉ rèn luyện thân thể đi, làm gì có người nào yếu như em, mới hôn một cái đã bị vẹo cổ, nếu sau này kịch liệt hơn một chút, có khi em bị gãy tay gãy chân cũng không biết chừng?"
"Ai gãy tay gãy chân với anh chứ?"
Ở đầu bên kia Doãn Tắc cười to: "Không nắm đúng trọng điểm, bạn Lam Lam à. Trọng điểm là vận động kịch liệt mới phải"
"Sao anh có thể nói chuyện bậy bạ như thế với con gái nhà lành?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt.
"Làm gì có chuyện bậy bạ? Câu nào câu nấy đều rất đứng đắn".
"Anh còn nói linh tinh nữa, em sẽ không thèm để ý đến anh". Về khoản đấu võ mồm, Cao Ngữ Lam luôn là người thua cuộc. Doãn Tắc lại cười: "Được rồi, thế thì em thừa nhận là em nhớ anh đi".
"Em không nhớ"
"Anh biết rồi, anh hiểu mà". Doãn Tắc hạ giọng cười khẽ, giống như dỗ dành một con mèo nhỏ đang gãi móng vuốt làm nũng.
Cao Ngữ Lam nghe vậy lại đỏ mặt, cô ngừng trong giây lát rồi cất giọng hỏi nhỏ: "Anh làm gì ở đó? Có vất vả lắm không?"
"Cũng tạm, không vất vả mấy. Ở đây có một nhà hàng sắp khai trương, anh đến giúp họ thiết kế thực đơn, tiện thể đi xem nguyên liệu nấu ăn".
"Anh ăn cơm chưa?"
"Anh chưa, hôm nay anh ở trong bếp cả ngày, thử hết món này đến món khác thành ra bây giờ chẳng có khẩu vị gì cả. Lát nữa anh sẽ ra ngoài kiếm bát cháo để ăn".
"Vậy anh phải đứng suốt cả ngày hôm nay à?" Cao Ngữ Lam hình dung tới cảnh đứng cả ngày nấu ăn, Doãn Tắc nhất định rất mệt mỏi.
"Ừ. Em có đau lòng không?"
Cao Ngữ Lam giả bộ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, cô giục: "Anh mau nghỉ ngơi đi."
"Anh đang nghỉ ngơi đây, anh đang nằm trên giường nói chuyện với em".
Cao Ngữ Lam mỉm cười, trùng hợp thật đấy, cô cũng đang nằm trên ghế nói chuyện với anh.
Hai người đều không lên tiếng, im lặng lắng nghe tiếng thở của đối phương qua điện thoại, Doãn Tắc đột nhiên cất giọng nhẹ nhàng: "Anh muốn quay về ngay lúc này".
Cao Ngữ Lam thầm nói trong lòng: "Em cũng vậy". Nhưng cô cắn môi, lời nói thốt ra khỏi miệng là: "Anh không được lười biếng, hãy làm việc thật tốt nhé".
"Ôi, em đúng là người không có lương tâm." Doãn Tắc hét lên bi thương, trong đầu Cao Ngữ Lam lập tức hiện ra hình ảnh anh đang ôm ngực. Nghĩ đến đây, cô bất giác bật cười khanh khách.
Hai người tiếp tục trò chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Cao Ngữ Lam thúc giục mãi, Doãn Tắc mới tắt điện thoại đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Cao Ngữ Lam cầm điện thoại không nỡ bỏ xuống, ngẫm nghĩ một lúc cô đánh bốn chữ vào mục tin nhắn: "Em rất nhớ anh". Sau đó cô xóa đi, rồi lại đánh tin nhắn: "Anh đừng để mệt mỏi quá, chú ý nghỉ ngơi, nhớ giữ gìn sức khỏe". Phân vân một hồi cuối cùng cô lại xóa đi.
Cao Ngữ Lam che mặt kêu than, rõ ràng những lời này trong điện thoại đều nói cả rồi, bây giờ lại gửi tin nhắn nhắc lại thì đúng là ngốc nghếch, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện tiếp với anh.
Làm thế nào bây giờ? Sự việc này đột xuất quá. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu Doãn Tắc, ban đầu còn cảm thấy anh rất đáng ghét, vậy mà bây giờ cô lại chìm đắm rất nhanh, còn trở thành kẻ ngu ngơ ngốc nghếch, cô phải làm sao đây?
Cao Ngữ Lam suy tính thiệt hơn, dù thế nào chuyện tình cảm của cô coi như có kết quả. Nhưng công việc vẫn không có tiến triển gì. Hồ Thiên tất nhiên không tìm cô, cô cũng không thể nhận điện thoại thông báo đi làm từ công ty đó. Cao Ngữ Lam ổn định tâm trạng, lại bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch. Ngay sau đó, cô nhận được điện thoại từ một tạp chí đã từng hợp tác trước kia.
Hóa ra tòa soạn muốn tổ chức một hoạt động salon giành cho phái nữ, giới thiệu những kiến thức về cách trang điểm và phối hợp trang phục, coi như hoạt động miễn phí dành cho các hội viên của tạp chí. Đã là hoạt động miễn phí thì dự toán tất nhiên không cao. Nhưng tạp chí muốn gây ấn tượng tốt, yêu cầu phòng thị trường tìm địa điểm không xa khu vực trung tâm, có hoàn cảnh tốt, phù hợp với hình tượng của tạp chí.
Người chịu trách nhiệm tổ chức hoạt động là Tiểu Tình rầu chết đi được. Cô đã đi rất nhiều nơi, nếu là địa điểm và hoàn cảnh tốt thì tiền thuê tất nhiên không rẻ. Còn nếu chọn nơi xa một chút, giao thông không thuận tiện thì hội viên không muốn đi. Đủ loại nhân tố tổng hợp lại, khiến hoạt động này gần như đứng trước nguy cơ phá sản. Tiểu Tình hết cách, đành phải gọi điện đi khắp nơi cầu cứu, cuối cùng tìm đến Cao Ngữ Lam.
Cao Ngữ Lam nhanh chóng rà soát một lượt những nơi cô biết, cuối cùng cô nghĩ ra một địa điểm phù hợp. Cô hỏi rõ Tiểu Tình về dự toán và yêu cầu cụ thể, sau đó đi tìm Doãn Ninh thương lượng.
Doãn Ninh vừa nghe đây hoạt động salon của phái nữ, dạy cách trang điểm và ăn mặc, cô lập tức hào phóng vung tay: "Được thôi, hãy để bọn họ sử dụng chỗ của chị".
"Chị xem tiền thuê địa điểm thu bao nhiêu thì thích hợp?" Cao Ngữ Lam hỏi.
"Tiền thuê địa điểm?" Doãn Ninh nháy mắt: "Không phải là bạn của em sao? Do dự toán không đủ mới đau đầu cầu cứu bạn bè còn gì, không cần trả tiền thuê cũng được. Chỉ có điều, quán của chị không có nhân viên phục vụ. Từ lúc nhân viên phục vụ từ chức là chị không thuê ai nữa, dù sao quán của chị cũng chẳng có khách. Chị sẽ không thu tiền thuê quán, các em tự cử người phục vụ là được rồi".
"Không được, chị nhất định phải nhận tiền thuê, dù ít dù nhiều cũng không thể miễn phí. Loại hoạt động này, một khi làm tốt tòa soạn sẽ tiếp tục tiến hành, như vậy quán của chị sẽ có một nguồn thu định kỳ. Một khi miễn phí, sau này bọn họ sẽ viện đủ lý do để tiếp tục được miễn phí. Các công ty luôn nói không đủ dự toán nhưng thực ra họ vẫn có khoản co giãn đấy ạ. Quán của chị nội thất tao nhã, rất thích hợp với nhãn hiệu của tạp chí. Thêm vào đó, quán của chị nằm ở khu vực sầm uất, giao thông tiện lợi, xe buýt, tàu điện ngầm đều có, bên lề đường còn có chỗ đậu xe. Diện tích quán không quá lớn cũng không quá nhỏ, tổ chức một hoạt động tầm hai ba mươi người là vừa vặn. Với những điều kiện này bọn họ không tìm được nơi nào phù hợp hơn đâu. Tiền thuê địa điểm chị có thể thu ít đi một chút nhưng khi bọn họ đưa khách tới,chị có thể kiếm hơn một chút từ bánh ngọt và đồ uống. Nếu khách hàng thích, sau họ sẽ quay lại không biết chừng".
Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, Doãn Ninh mắt sáng lên: "Lam Lam, ý em nói là quán của chị cũng có thể kiếm tiền sao? Nói thật với em, chị mở quán đã vài năm nay, không một tháng nào có lãi cả".
Cao Ngữ Lam tối sầm mặt: "Mấy năm liền không có lãi? Vậy quán của chị làm thế nào duy trì việc kinh doanh?"
"Doãn Tắc trả tiền thuê nhà và chi phí lặt vặt khác, chị kiếm chút đỉnh từ việc nướng bánh và bán đồ uống để cuộc sống đỡ vô vị buồn chán. Hồi đó khi xảy ra sự cố, chị cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, Doãn Tắc liền mở cửa hàng này cho chị. Hồi đầu chị cũng rất cầu tiến, cố gắng kiếm tiền, nhưng khách không nhiều lắm. Sau đó cứ duy trì tới tận bây giờ, chị chẳng bao giờ để ý đến sổ sách, chỉ biết là tiền kiếm được không đủ trả tiền thuê nhà".
Doãn ninh nói rất thoải mái, nhưng Cao Ngữ Lam vô cùng xót ruột. Tiền thuê nhà ở khu vực sầm uất như thế này, cộng thêm tiền trang trí nội thất, tiền điện nước, một tháng chắc tốn cũng không ít. Doãn Tắc đúng là chiều chị gái thật, anh bỏ tiền nuôi một cái quán biết rõ là bị lỗ để chị gái giết thời gian.
Nghĩ tới đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ ra cô vẫn chưa nói với Doãn Ninh chuyện cô và em trai chị ấy yêu nhau. Nhưng chuyện này phải nói thế nào? Thôi thì cứ chờ Doãn Tắc về để tự anh thông báo. Trước mắt cứ làm tốt hoạt động này đã.
"Lam Lam, hoạt động kiểu này chị không hiểu rõ lắm, chị chỉ biết làm bánh ngọt và chuẩn bị đồ uống thôi, vì vậy em hãy toàn quyền quyết định, nếu kiếm được tiền thì số tiền đó thuộc về em".
"Không đâu, tiền đáng là của chị thì chị cứ việc thu. Em sẽ nói chuyện với bên kia, cố gắng bàn xong vụ này". Thật ra Cao Ngữ Lam muốn nói với Doãn Ninh: Chị gái à, sao chị có thể đẩy tiền cho người khác, em trai chị phải rất vất vả giúp chị nuôi quán, chị cần có ý thức kiếm tiền mới được!
Có thể Doãn Ninh thuộc kiểu người ngây thơ, Cao Ngữ Lam thật sự không biết nói gì hơn. Buôn bán không hề dễ dàng, điều này cô hiểu rất rõ. Vì vậy cô quyết định giúp Doãn Ninh hoàn thành tốt vụ làm ăn.
Cao Ngữ Lam "xuất mã", tiến hành hai cuộc thương lượng với phía tòa soạn, rồi cô đưa người đến thăm địa điểm, giới thiệu hoàn cảnh xung quanh. Cuối cùng hai bên tắc lại ở chuyện tiền nong, Doãn Ninh ngồi bên cạnh rất muốn đồng ý, nhưng Cao Ngữ Lam đã dặn dò từ trước nên cô đành ngậm miệng. Cao Ngữ Lam giả bộ khó xử, cô đưa ra thông số về tiền thuê và điều kiện của những quán tương tự ở khu vực xung quanh, trong đó rõ ràng điều kiện của "Tùy Tâm Uyển" là thích hợp nhất, mà tiền thuê địa điểm chỉ bằng một nửa, Tiểu Tình ở bên cạnh cũng nói thêm vào.
Cao Ngữ Lam lại đề xuất kế hoạch hợp tác lâu dài, tạp chí có thể để tác phẩm ở quán nhằm mục đích tuyên truyền, được ưu tiên sử dụng địa điểm với giá ưu đãi, hội viên còn được giảm giá khi đến quán uống nước. Cô còn đề xuất một số ý tưởng liên quan đến hoạt động với bọn họ. Sau một tiếng đồng hồ bàn bạc, cuối cùng tổng biên tập tòa soạn gật đầu đồng ý và thảo hợp đồng ngay tại chỗ.
Tiểu Tình giơ một ngón tay cái với Cao Ngữ Lam, tóm lại mọi chuyện đã xong xuôi. Sau khi người của tòa soạn đi khỏi, Doãn Ninh nhìn ngắm hợp đồng một lúc lâu rồi ôm chầm lấy Cao Ngữ Lam hoan hô: "Oa, đây là lần đầu tiên chị kiếm được tiền, chị có thể nở mày nở mặt trước Doãn Tắc rồi ".
Trong lòng Cao Ngữ Lam cũng rất vui, cuối cùng cô đã tìm thấy cảm giác làm việc biến mất bấy lâu nay.
Ký hợp đồng chỉ là bước đầu tiên, trên thực tế có rất nhiều công việc chuẩn bị cho hoạt động. Cao Ngữ Lam theo dõi từ đầu đến cuối, mỗi chi tiết đều cân nhắc kỹ càng. Cô chạy trước chạy sau lo lắng thu xếp, những người của tòa soạn tới giúp sức tương đối dễ bảo, Doãn Ninh an tâm chuẩn bị bánh ngọt và đồ uống, Nựu Nựu cũng vui vẻ lăng xăng giúp đỡ.
Hoạt động tổ chức vào ngày thứ bảy, quán được quét dọn sạch sẽ, Nựu Nựu diện bộ váy mới, Man đầu được mặc bộ đồ mới rất đẹp, Trần Nhược Vũ và Quách Thu Thần cũng tới hỗ trợ.
Hoạt động diễn ra vô cùng thuận lợi, chuyên gia được tòa soạn mời đến thuyết trình rất biết cách nói chuyện, Man Đầu chạy đi chạy lại lấy lòng mọi người. Cô chuyên gia nhất thời cao hứng còn lấy áo của Man Đầu để giảng giải với mọi người về cách phối hợp trangphục, Man đầu nhếch miệng cười, còn quay vài vòng biểu diễn, Nựu Nựu cũng trở thành người mẫu nhỏ. Suốt cả buổi, không khí rất náo nhiệt, tiếng cười nói không ngớt.
Tiểu Tình rất vui, kéo Cao Ngữ Lam lại gần và nói đây là hoạt động thành công nhất của cô, vừa rồi tổng biên tập có nói lần sau sẽ tổ chức tiếp. Cao Ngữ Lam nghe Tiểu Tình nói vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hoạt động dự tính hai tiếng, cuối cùng kéo dài tới ba tiếng mới kết thúc, mọi người ra về trong hưng phấn. Nựu Nựu ở lạiquán giúp thu dọn đồ còn nói với Doãn Ninh lần sau muốn chơi tiếp, khiến những người lớn đều bật cười.
Cao Ngữ Lam đứng ở cửa quán thở hắt ra, hôm nay cô mệt muốn chết. Quách Thu Thần đúng lúc đi ra ngoài hút thuốc, thấy cô đứng đó liền dừng lại hỏi chuyện. Hai người đang nhắc tới hoạt động vừa rồi, một lá cây rụng xuống, rơi trúng đầu Cao Ngữ Lam. Quách Thu Thần tiện tay giúp cô nhặt lá. Hai người còn chưa nói lời nào, bên cạnh chợt có tiếng cười ha hả: "Ông xem đi, nếu không phải chúng ta đến đây thì làm sao biết được hai đứa thân thiết như vậy?"
Cao Ngữ Lam và Quách Thu Thần giật mình, quay đầu bắt gặp ông Cao và ông Quách.
Hóa ra ông Cao mấy ngày trước nghe điện thoại của con gái, thấy con gái không có tinh thần nên ông rất lo lắng. Cuối tuần này nghe ông Quách nói sẽ lái xe đến thành phố A thăm Quách Thu Thần, ông liền đi nhờ xe tới thăm con gái. Kết quả, xe còn chưa đi đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam, hai ông bố tình cờ trông thấy hai người trẻ tuổi đứng ở vỉa hè cười cười nói nói, bộ dạng rất thân mật, hai ông bố vội vàng đi tới.
"Bố" Cao Ngữ Lam và Quách Thu Thần đồng thời kêu lên, hai ông bố ha ha cười lớn.
"Tôi đã nói mà, ông Cao thấy chưa, ông còn bảo chắc không phải như vậy, tôi nói chuyện này chắc đến % rồi mà. Con trai tôi, tôi rõ nhất". Ông Quách vui vẻ cười toét miệng, rồi quay sang Cao Ngữ Lam và Quách Thu Thần: "Các con cứ tìm hiểu nhau đi, hãy cố gắng lên, nếu cảm thấy thích hợp, sang năm hai nhà chúng ta sẽ tổ chức đám cưới".
Cao Ngữ Lam ngây người trừng mắt há hốc mồm, Quách Thu Thần vội nói: "Bố,bố đừng đoán mò, không có chuyện đó đâu".
"Sao không có chứ?" Ông Quách sa sầm nét mặt: "Không có thì con chú ý hình tượng, mua cái này cái kia, còn mua quần áo mới và đi tập thể hình để làm gì. Còn dám nói trong lòng không có ai, con nghĩ bố con sống uổng phí nhiều năm vậy sao?"
Một câu nói khiến Quách Thu Thần đỏ bừng mặt, không thể thốt ra lời. Quách Thu Thần bị đánh bại,Cao Ngữ Lam càng không có sức chiến đấu với vị trưởng bối xa lạ kia, cô chỉ ngơ ngác đứng nhìn. Ông Quách hào sảng vung tay: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, bố lái xe mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện".
Nói xong, ông kéo hai người trẻ tuổi kéo lên xe không cho họ cơ hội từ chối.
Xe nổ máy, Cao Ngữ Lam mới chợt nhớ còn chưa chào tạm biệt Doãn Ninh. Cô vô ý thức đưa mắt về phía cửa quán, phát hiện ra Doãn Tắc, người đáng lý ngày mai mới trở về đang cầm túi hành lý đứng ở đó nhìn cô chăm chú.
Cao Ngữ Lam sững sờ. Xe ô tô chuyển bánh, hình bóng Doãn Tắc trong tầm mắt của cô mỗi lúc một nhỏ cho đến không trông thấy.
Cao Ngữ Lam lập tức có cảm giác cổ họng mắc nghẹn, trái tim hốt hoảng vô cùng.
Doãn Tắc đã nhìn thấy những gì, đã nghe được bao nhiêu? Có khi nào anh hiểu lầm cô không?