Cô y tá chạy ra khỏi phòng bệnh của Phong Hàn thì gặp ngay Mạc Hề đang đứng ở cầu thang chờ đợi.
- Giáo sư Mạc. - Cô ta sửng sốt.
- Công việc tôi giao cô đã làm xong chưa?
- Dạ.......
- Sao hả? Anh ấy đã làm với cô chưa?
- Dạ...... Anh ấy ko uống thuốc.
- Sao? Chỉ một chuyện bé tí như thế này mà cô cũng không làm được sao?- Mạc Hề giận dữ quát.
- Tôi xin lỗi......xin lỗi. - vừa nói cô ta vừa cúi gập người.
- Cô cầm đi coi như là trả công cho cô.
Nói rồi Mạc Hề đưa cho một tờ phong bì dày cộm.
-----------------------------------
Hai tuần lễ trôi qua, công việc của cô nhàm chán hơn. Ngày ngày cô chỉ ngồi trước bàn máy tính viết tiểu thuyết, còn ko thì vẽ truyện tranh. Vì cô không còn là giám đốc nữa nên thời gian cô đến trường đại học cũng nhiều hơn.
Nhưng gần cả tuần này, cô gần như không thấy giáo sư Mạc đi dậy. Như thế thì càng tốt, vì những gì cô ta đã làm với cô, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cô không hiền lành như máy đứa nữ chính ngôn tình đâu.
Đến buổi chiều, Miên Sơ rời trường đại học, đi bộ trên vỉa hè tấp nập người qua lại, ai ai cũng có đôi có cặp, nhìn lại mình thấy thật tủi thân. Nhưng bây giờ Phong Hàn đang ở bệnh viện nên cô chỉ có thể tự chăm sóc cho bản thân.
Từ xa xa, cô thấy một hình ảnh cực kì bắt mắt ngay giữa lòng thành phố phồn hoa này. Chính là hình ảnh người đàn ông đang níu tay một người phụ nữ, khuôn mặt rất hối lỗi pha chút giận hờn. Hai người họ thật đẹp. Chắc chỉ là tình nhân giận nhau, cô nghỉ thầm trông bụng. Nhưng nhìn kĩ hơn thì người đàn ông và phụ nữ ấy chính là Mặc Thần và Mạc Hề.
Cô tò mò, lần trong đám đông đi đến chỗ hai người học đang đứng. Cô đã chứng kiến được một việc và biết một sự thật. Từ đó cô càng tin tưởng Phong Hàn hơn.
Mặc Thần níu tay Mạc Hề nhưng cô ta vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh ta.
- Anh làm gì thế? Bỏ tôi ra - Cô ta hét lớn.
- Em quay về bên anh nhé.
Nói rồi Mặc Thần ôm cô ta vào lòng nhưng cô ta vẫn kháng cự. Một cái tác dừng ngay bên má trái anh ta.
- Đừng hòng. Tôi sẽ không bao giờ quay lại bên anh. Năm xưa, kể từ ngày tôi cưới anh, tôi đã rất đau khổ. Anh biết mẹ anh đã làm gì với tôi không.? Bà ta đã hủy hoại cả cuộc đời tôi, nhan sắc của tôi. Ngay cả đứa con của tôi cũng là do bà ta hủy bỏ- Mạc Hề gầm lên.
- Biết chứ, anh đã biết tất cả mọi chuyện.
- Nếu anh biết thì tốt, tôi sẽ ko phải áy náy khi rời xa anh. Bây giờ chỉ có Phong Hàn có thể mang lại cuộc sống mới cho tôi vì vậy anh đừng chạy theo tôi làm gì.
- Được rồi, em đừng bao giờ hối hận.
- Tôi sẽ không bao giờ hối hận. - Mạc Hề lạnh lùng đáp.
Quả là một vở kịch miễn phí cực hay. Coi như cô đã biết kha khá một số chuyện trong quá khứ của tất cả các người bọn họ.
Trước khi tới bệnh viện, cô ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng cá nhân cho anh. Lúc ra tính tiền, một đứa bé chạy tới níu áo cô ý bảo cô bế nó. Cô nhìn xung quanh không biết ai là bố mẹ của đưa nhỏ. Cô bồng nó lên:
- Bố mẹ của nhóc đâu? - Cô dịu dàng hỏi.
Thằng nhóc lắc đầu.
- Thế nhóc đi với ai?
Nó lại lắc đầu.
- Vậy nhà nhóc ở đâu chị đưa nhóc về.
Lần này nó không lắc đầu mà lại chỉ tay về phí quày hàng bánh kẹo.
- Nhóc muốn ăn kẹo sao? - Cô hỏi
- Ưm. - Thằng nhỉ gật đầu nở một nụ cười tươi roi rói.
Thấy vậy cô đành phải dẫn thằng nhỏ đến quày hàng bán kẹo để nhóc chọn. Đến khi cô ẩm thằng nhóc ra ngoài cửa tiệm, một người phụ nữ khoảng , ăn mặc giản dị, chạy tới bồng thằng nhỏ từ tay cô, cảm ơn cô rối rít:
- Cảm ơn cô nhiều lắm, thằng nhóc này tinh nghịch lắm, không chịu ngồi yên một chỗ, nó cứ thích ra đây mua kẹo ăn. Tôi mới quay người đi một phát nó lại biến đâu mất làm cả nhà tôi phải đi tìm. Làm phiền cô nhiều rồi.
- Dạ không sao đâu ạ. Thằng bé dễ thương lắm.
- Cô có chồng rồi à. - Người phụ nữ nhìn ngón tay áp út của cô.
- Dạ?
- Vậy chắc là có con rồi, thảo nào cô lại hiểu trẻ con như thế. Thôi tôi về nhé. Đậu Đậu chào chị đi con.
Thằng bé đưa cái tay nhỏ nhắn, trắng mịn vẩy vẩy với cô.
- Đậu Đậu về nhé. - Cô nói
“ Đậu Đậu “, cái tên thật đẽ thương. Nếu sau này cô có con cô nhất định sẽ đặt cho thằng nhỏ tên Lạc Lạc. Nghỉ tới vấn đề có con mặt cô bỗng ửng đỏ. Đến tận bây giờ cô với anh vãn chưa vào trận, chỉ đang ở khúc dạo đầu. Có con có vẻ hơi sớm.
Tới bệnh viện, cô thấy bác sĩ đang tháo bột cho anh. Anh thấy cô, cười nhẹ nhàng. Các bác sĩ khi xong công việc cũng tự giác lui ra ngoài.
Anh ôm cô vào lòng.
- Sao hôm nay em tới trễ thế. - Anh hỏi
- Em đã được xem một vở kịch hay.
- Hay như thế nào kể anh nghe.
Sau khỉ cô kể cho anh nghe về chuyện cô thấy Mạc Hề và Mặc Thần cải nhau ở ngoài đường. Anh đã chỉ động kể cho cô nghe tất cả câu chuyện đã xảy ra giữa ba người bọn họ và việc anh đã từng yêu Mạc Hề như thế nào.
Cũng có một chút ghen nhưng cô hiểu cho anh, tình yêu tuổi trẻ rất bỗng bột.
- Anh có thích trẻ con ko? - Cô hỏi
- Ưm.... anh không biết nữa. - Anh suy nghĩ.
- Vậy rốt cuộc là có hay ko? - Cô nghiêm giọng.
- Chắc là có. - Anh cười hì hì.
- “ Chắc “? - Cạn lời.