Ánh nắng chiếu rọi qua tấm màn cửa sổ, chiếu lên hình bóng của đôi trai gái vẫn còn trong giấc ngủ say.
Anh tỉnh dậy, nhận thấy cô gái ấy vẫn còn nằm trong lòng mình, trong lòng bỗng gợi lên một cảm giác ấm áp lạ kì.
Anh nhìn cô, nhìn gương mặt còn đang say ngủ ở cự li rất gần. Nói anh là quân nhân nhưng sự thật anh vẫn là một người đàn ông, cũng như bao người đàn ông khác, sau bao nhiêu năm sống thiếu phụ nữ anh ko thể ko thừa nhận rằng mình rất cần điều đó.
Anh hận rằng trong khi người con gái ấy đang ở rất gần mình nhưng mình vẫn ko làm gì được, anh hận rằng giá như anh có thể nuốt trọn cô ấy vào bụng.
Nhận thấy được sự quan sát từ người nào đó, Miên Sơ từ từ mở mắt. Trước mắt cô chính là chàng trai ko gì có thể tả được với đôi mày rậm, đôi mắt nâu sâu ko tháy đáy, sống mũi cao cộng với đôi môi mỏng kiêu ngạo - một gương mặt hoàn mỹ không sao tả được.
Nhận thức được những gì đang xảy ra, Miên Sơ ngồi bật dậy nhưng đã bị cánh tay rắn chắc của anh để trên hông mình níu lại. Từ hông truyền tới cảm giác khá nhức mỏi. Không để chịu thua, cô dùng chân đạp vào bụng anh một phát, anh rớt xuống giường, tức giận quát:
- Này! Nhóc con, muốn chết à