Sau khi được ăn sáng xong, Nam Huyền kêu chú Vương tài xế chở cậu và Tiểu Mộc về nhà Tô gia. Tiểu Mộc trong lúc ngồi trong xe không nói câu nào, đã gần tháng rồi cô không về thăm cha mình. Không biết bây giờ ông ra sao, ngày thường mẹ kế chỉ có lô đề cờ bạc. Có khi khiến cha nợ nần chồng chất.
Bước tới của nhà, cô bấm chuông cửa mà lòng cứ lo lắng vô cùng. Người ra mở cửa là cô con gái riêng của mẹ kế, Lê Ánh Tuyết. Vừa thấy cô về cùng một người con trai khác, Ánh Tuyết đã liếc nhìn Tiểu Mộc vô cùng khinh bỉ
- Chị về rồi hả? Nhờ chị mà gia đình này đỡ một bát cơm rồi, còn về đây làm gì nữa.ư
Tiểu Mộc thừa biết tính cách cao ngạo của con bé nên không thèm để ý, thảm nhiên kéo Nam Huyền vào nhà. Lúc đó cô thấy cha và mẹ kế đang ngồi uống trà. Vừa thấy Tiểu Mộc về cùng Nam Huyền, cha cô đã vội vã đứng dậy.
- Tiểu Mộc con về cùng thiếu gia sao?
Tiểu Mộc gật đầu, nhìn cha gương mặt tiều tụy đi nhiều. Trong khi đó nhìn sang bên cạnh, Ánh Tuyết và mẹ kế đều rất ăn diện quá mức. Tiểu Mộc ngồi xuống bên cạnh cha lôi từ trong túi xách ra vài thứ.
- Cha đây là tiền lương của con, không nhiều lắm chỉ có triệu thôi. Ba cần mà mua đồ, con đây là hoa quả con mua cho ba.
Mẹ kế Tiểu Mộc, Lê Lam đưa mắt nhìn cô. Tuy không phải lần đầu c đi làm mang tiền về nhưng mọi hôm cùng lắm cũng chỉ có , triệu thôi.
Cha Tiểu Mộc nghẹn ngào nhìn con gái, ông rưng rưng nước mắt. Con gái ông còn đi học mà đã đi làm rồi, nếu như mẹ cô còn sống chắc sẽ không để cô tự thân đi làm như vậy.
Ngồi chơi một lúc rồi Tiểu Mộc cũng đứng dậy đi về. Ánh Tuyết đưa tiễn chị xuống nhà ánh mắt cứ nhìn Nam Huyền không thôi. Xuống đến nơi Ánh Tuyết buột miệng hỏi.
- Anh này là bạn trai chị sao?
Nam Huyền nghe xong cười tươi, tay vong qua ôm eo cô kéo lại gần mình. Vênh giọng nói.
- Em đoán chuẩn đấy, anh là bạn trai Tiểu Mộc.
- Tô Tiểu Mộc, em báo cho chị một tin luôn. Lý Nam Kì về nước rồi.
Lý Kì? Tiểu Mộc mặt tái xanh lại nhìn Ánh Tuyết. Nam Kì là bạn trai cô trước đây. Yêu nhau được năm anh ta đã thẳng chân đá cô rồi chạy sang nước ngoài cùng cô người yêu mới.
Nhắc đến anh ta là vô số kỉ niệm đẹp không kể hết mà Tiểu Mộc đã cố chôn nó sâu trong lòng.
Với cương vị là bạn thanh mai trúc mã với Tiểu Mộc, Nam Huyền không thể không biết Lý Nam Kì là ai. Chỉ có điều anh không có thiên cảm tốt với người này.
- Ánh Tuyết, chị và anh ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi. - Đúng vậy, em biết. Anh ấy là bạn học và cũng là người em mai mối cho chị, nhưng không ngờ em lại khiến chị đau lòng một thời gian.
Tiểu Mộc nhìn Ánh Tuyết cười trừ rồi bước lên ô tô. Đi được một quãng chú Vương hình như nhớ ra cái gì đó vội nói. - Thiếu gia, lúc nãy có bạn của Tiểu Mộc hỏi tôi về cô ấy. Tên là gì nhỉ…à …. Đúng rôi, Lý Nam Kì.
Tiểu Mộc mặt đen lại như tro bếp. Nam Huyền lắc đầu kêu chú Vương im lặng đi một chút.
Về đến nhà, Anna phu nhân thấy không khí người trầm lặng bèn hỏi. - Hai đứa sao im lặng quá vậy? Tô gia xảy ra chuyện sao?
- Mẹ không có gì đâu, chỉ là… Tiểu Mộc hơi buồn một chút.
Phu nhân Anna nghe con trai ăn nói theo kiểu người lớn thì bữu mối nhìn. Không ngờ có lúc thiếu gia Nam Huyền nổi tiếng ăn chơi phá phách của bà lại ăn nói cao ngạo như vậy. Chỉ có mình Tiểu Mộc là vẫn im lặng, im lặng và im lặng nhìn. Nam Kì về rồi, cô nên vui hay buồn đây, một chút gì đó tủi thân cũng không còn. Có lẽ Tiểu Mộ đã chẳng con gì đối với Nam Kì rồi.