Thập Vĩ Ca, cô về rồi sao. Nhanh thật, chị Đại mới họi tối qua mà giờ đã có mặt.
- Hahaha… Không về nhanh để chị Đại xử tôi à. Chị Đại mà giận lên thì đáng sợ lắm.
Thì ra người đó là Thập Vĩ Ca. Trong khi đó có người đang đứng xem kịch một cách tự nhiên như không kiên quan tới mình. Còn là ai thì chắc mọi người biết.
- Hồng Ly, về đi thôi. Dù sao thì cũng không có chuyện gì nữa, ngày nữa là đánh nhau rồi. Chỉ cần đánh sập tiệm là được
Hồng Ly nhìn Thập Vĩ Ca một cái rồi nói – Được rồi tôi sẽ không gây phiền phúc ở đây nữa. DÙ sao nội quy trong bang Thiết Lam thì trường học chính là Thánh Địa mà. Mà cô nữa đấy, cũng về đi đừng đứng đây lanh tranh. Cô không lớn hơn ai đâu mới tuổi thôi.
Nói rồi Hồng Ly kéo đàn em đi về gương mặt cũng đỡ đi sự túc giận. Lúc này thì Thập Vĩ Ca nới quay sang những người đang đứng xem kịch chào bằng khuôn mặt niềm nở hết cỡ.
- Hello babe!!! Sao biết mình về nên đứng đây chào đón à. Nhan Tiếu yêu dấu cho ôm cái nào.
Thập Vĩ Ca lanh tranh định ôm Nhan Tiếu thì Alen đã kéo cô ra đừng sau gương mặt sát khí.
- Về làm cái gì, sao mày không ở luôn bên Trung Quốc đi.
Thập Vĩ Ca bĩu môi khinh bỉ nhìn Alen – Khiếp!!!Bảo vệ vợ dữ thế, cho tao ôm cái sợ mất miếng thịt à.
- Không mất thịt mà tao mất vợ luôn ấy. Thể loại mày không tin tưởng được.
- Hahaha, Alen cố mà bảo vệ - Nam Huyền góp vui với bọn họ.
Trong khi bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau ở sân trường thì… Thanh Thanh đang đứng một góc nắm chặt tay gương mắt toát ra cơn thịnh nộ. Nhưng cô ta cố kìm nén lấy bộ mặt nũng nịu giả dối không chịu được túm lấy cánh tay Nam Huyền lay lay.
- Nam Huyền… Bang Thiết Lam lần này nhất định sẽ không tha cho em. Anh nhất định phải bảo về em…
- ĐỦ RỒI NHA THANH THANH!!! – Nam Huyền gạt tay Thanh Thanh ra tức giận quát lớn. – Em không thể người lớn hơn à, Bang Thiết Lam là nơi nào mà em dám đốt cả bar hoạt động của họ. Em nghĩ anh sẽ bảo vệ em à. Em mơ tưởng quá đấy Thanh Thanh… Những gì tôi muốn chỉ là lợi dụng em cho Thiết Lam thôi… - Nam Huyền nâng cằm Thanh Thanh lên nhếch mép cười khinh bỉ.
- Thiết Lam là bang bảo kê cho tập đoàn Chính Uy của gia đình anh. Em nghĩ anh sẽ bảo vệ em sau những gì em làm… Thanh Thanh em nghĩ tôi tiếp cận em vì nghe nói bang Cơ Vân của em không biết trời cao đất dày, dám có ý định đánh Thiết Lam thôi. EM thật là ngu ngốc quá đấy THANH – THANH.
Thanh Thanh đứng thẫn thờ trước câu nói của Nam Huyền, hóa ra lâu nay cô là người bị lợi dụng sao. Nam Huyền kéo tay Tiểu Mộc vào lớp mặc kệ Thanh Thanh đang bực tức la hét ầm lên. Thập Vĩ Ca đứng quàng tay qua cổ Nhan Tiếu lúc nào không biết ngơ ngơ hỏi.
- Ê Alen, có chuyện gì thế? Khai nhanh cho tao coi.
- Thôi mày biết làm gì biến về nhanh. – Nhan Tiếu dọa nạt.
- Con mất dạy! tao bóp chết mày bây giờ. – Thập Vĩ Ca cũng không vừa.
- Thách mày đây!!! – Nhan Tiếu nhướng mày thách thức.
Thập Vĩ Ca cũng biết đây không ở lâu được nên cũng nhanh chóng đi về. Kim Dung đứng khoác lấy tay Nam Kì.
- YEAS!!! Cuối cùng cũng cho con Thanh Thanh kia biết mặt rồi!!!
- Kim Dung đừng quậy. – Nam kì khẽ búng tay vào đầu cô một cái đâu biếng, ánh mắt oát ra tình yêu thương vô bờ.