Nam Kì bỗng nhớ lại cái lần đầu Kim Dung đưa anh về nhà giới thiệu bạn trai. Anh cũng giật mình thót tim. Thế nào mà Kim Dung lại là người của Kim Gia. Anh cứ nghĩ chắc cùng lắm là họ hàng với Kim Gia thôi mà giờ bùng một cái trở thành người thừa kế Kim Gia rồi. Mà đối mặt với ông của Kim Dung đúng là đáng sợ thật. Dù sao Kim Gia cũng một thời oanh tạc giang hồ, công ty của Kim Gia cũng đứng hàng top thế giới. Nên ông của Kim Dung cũng từng trải nhièu nên rất biết chọn người. Nói chung là rất đáng sợ.
Hải An sợ xanh mặt ném điện thoại lại cho Nam Kì.
- Em thà đối đầu với Tô Gia còn hơn Kim Gia. Tuy Kim Gia không thể nào so với Tô Gia nhưng mà ông già nhà Kim Gia quả thực rất đáng sợ.
Nam Kì cầm lấy cái điện thoại đặt lên bàn rồi nhanh chóng kéo em gái mình ném ra khỏi phòng. Trước khi đóng của còn dọa.
- Nếu em không đi ngủ mai đi học thì anh sẽ nhờ Kim Dùng đưa người nhà Kim Gia đến đây chơi với em.
Vừa nghe đến đây Hải An đã cun cút chạy về phòng không nói thêm tiếng nào. Cũng từ đây Nam Kì mới phát hiện ra con bé quậy phá không sợ trời sợ đất nhà mình nó sợ gì. Đó chính là Kim Gia.
Thập Vĩ Ca ngồi trong phòng khách nhà Tô Gia tức nhà ba ruột Tô Tiểu Mộc. Cô không ngại ngùng ngồi đối diện ông mà còn dám nhìn thẳng vào mắt người đáng tuổi cha mình. Tô Thành Cương khinh bỉ nhìn cô. Sao con gái ông có thể chơi với một kẻ đã có tiền án hình sự như Thập Vĩ Ca được cơ chứ. Người làm trong nhà thì thấy thái độ của ông chủ rất kì lạ. Từ trước đến giờ ông có bao giờ chấp nhật mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch đâu chứ. Sao hôm nay lại tỏ vẻ khó chịu như vậy.
Thật ra cô từng có tiền án năm tuổi nhưng do gia đình có thế lực đã dùng tiền khiến vị đó trắng án. Tòa đã xét cô vô tội. Thực ra Vĩ Ca không thích như thế cho lắm vì nó khiến cô bị xem thường khi dám làm mà không dám nhận.
- Vĩ Ca, ra khỏi nhà ta đi. - Cuối cùng Tô Thành Cương cũng lên tiếng phá vỡ bầu không kí ngột ngạt
Vĩ Ca biết trước rằng kiểu gì ông cũng đuổi cô đi. Vốn dĩ ông vốn không ưa cô mà.
- Xin lỗi, nhưng không cần đuổi như thế tôi cũng sẽ tự đi. Tôi chỉ đến đây để gửi ông một lời nhắn của một người bí mật muốn dành cho ông.
Thành Cương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vĩ Ca. - Là ai?
- Cái này ông không cần biết... À mà không, ông sẽ tự biết. Người đó nhắn rằng ông hãy cút đi, tránh ra người đó ra.
Tô Thành Cương giật mình đứng bật dậy. Đôi mắt ông hoang mang vô tận. Chưa kịp nói gì đã thấy Vĩ Ca đi ra tới cửa. Trước khi bước ra cô còn quay đầu lại, ánh mắt lần này là sự khinh thường.
- Nhìn gương mặt ông lúc này, tôi đoán ông biết người đó là ai rồi nhỉ. Ông đã làm gì khiến người ta thù hận ông tôi không quan tâm, nhưng làm ơn hãy nhớ kĩ ông nên biết địa vị của mình ở đâu.
Cô cứ thế bước ra ngoài bỏ mặc Tô Thành Cương ông đã ngã gục. Rất nhiều người chạy ra đỡ ông nhưng bị ông đuổi hết đi. Mọi người không ai dám lại gần nên đã lặng lặng đi về phòng, trong lòng có chút lo lắng cho Tô Thành Cương, chưa bao giờ họ thấy ông chủ của mình trong hoàn cảnh này. Chỉ vì câu nói của một đứa đáng tuổi con ông đã khiến ông ngã quỵ.