Tịch Du bị Tịch Dương dùng lệnh cưỡng chế không cho phép xuống giường, không cho phép chơi máy tính, phải đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ. Lần này cậu bị bệnh, Tịch Dương vô cùng khẩn trương, còn xin nghỉ ở công ty, ở nhà chăm sóc cậu, sợ Tịch Du không nghe lời.
Poster được yêu cầu còn chưa nói với chuẩn bị, mong cô ta không quá sốt ruột, nhưng mà ngẫm lại, làm kịch đâu thể nhanh như vậy, hơn nữa chủ dịch thụ còn chưa tìm được. Thật ra cậu băn khoăn không biết Cổ Ý có trả lời câu hỏi cuối cùng kia của cậu hay không.
Thỉnh thoảng Tịch Du lại với lấy cái di động trên tủ đầu giường, đáng tiếc, dù lấy đupwjc cũng vô dụng, bởi vì nó hết pin.
Tịch Du nằm nhiều tới mức đau cả người, khó chịu nhíu mày, Tịch Dương ngạc nhiên, còn cho rằng thân thể cậu có chuyện. Tuy rằng sau tai nạn xe cộ, thể chất của Tịch Du yếu đi, nhưng mà chưa tới mức bệnh nhược đến vậy
“Anh, em muốn tìm việc.” Tịch Du nghĩ mãi mới dám nói rõ điều lấn cấn trong lòng mình, không nắm chắc Tịch Dương sẽ đồng ý. Cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, muốn tìm việc chỉ có thể dựa vào quan hệ.
Tịch Dương ngẩn người, lập tức đáp: “Em tìm việc còn quá sớm.”
“Không sớm, em ở nhà cũng không có việc gì làm.”
Tịch Duong dường như vẫn không tán thành Tịch Du ra ngoài tìm việc, tìm mọi lí do để cản.
Tịch Du bĩu môi, rầu rĩ hừ một tiếng.
“Hay là anh đăng kí cho em một lớp mỹ thuật nhé, em xem, có thể kết bạn mới, có thể nâng cao năng lực hội họa, vẹn cả đôi đường.”
Tịch Du không ngại lùi một bước, hơn nữa kiện nghị này cũng không sai, cậu chỉ không muốn một ngày hai tư tiếng đều chôn mình trong nhà, hơn nữa nâng cao kỹ thuật vẽ tranh chẳng phải càng tốt hay sao.
Tịch Dương thừa thẳng xông lên: “Lớp học ở ngay cạnh thư viện, em còn có thể đọc thêm sách bổ sung tri thứ.” Dùng đủ mọi thứ tốt để mê hoặc Tịch Du.
Kết quả có thể nhìn ra rồi.
Tịch Dương lập tức gọi điện thoại giúp Tịch Du sắp xếp xong xuôi, xem ra là anh đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ cơ hội nói ra, Tịch Du bất cứ lúc nào cũng có thể đi học. Bởi vì khóa học cách ngày một buổi, không cần lo lắng sẽ bận việc gì đó mà phải nghỉ học, bản thân học sinh có thể lựa chọn học bù, điểm này cũng là chiếu cố các học sinh có buổi học chính tại trường.
Thấy sắc mặt Tịch Du đã tốt hơn nhiều, Tịch Dương căn dặn cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về rồi mới ra ngoài.
Tịch Du lắc đầu, có chút bất đắc dĩ với việc anh trai cứ coi mình như trẻ con. Tịch Dương đi rồi, Tịch Du như được giải phóng, lập tức mở máy tính lên QQ.
Tiếng tít tít tít liên tiếp vang lên, có rất nhiều người nhắn tin offline cho cậu. Trái ớt là nhắn nhiều nhất, tròn tin.bg-ssp-{height:px}
Trái ớt: Poster vẽ thế nào rồi?
Trái ớt: Nè! Không onl à?
Trái ớt: Nè người trẻ tuổi, đừng chơi trò mất tích với tôi chứ, có chuyện gì khó khăn mà phải cắt mạng thế
Trái ớt: Du Du~
Trái ớt: Mau lên mạng đi nha, gào gào.
…
Phía dưới đều là một đống độc thoại nhàm chán của Trái ớt, có thể thấy được cô rảnh rỗi tới mức trò chuyện một mình với khung chat.
Du lai du khứ: Tôi đây.
Thừa dịp Trái ớt chưa trả lời, Tịch Du nhìn sang tin nhắn của Cổ Ý.
Cổ Ý: Ừ, đoán đúng rồi.
Câu này để trả lời khi cậu hỏi anh ta về giới để tặng bất ngờ cho fan có phải không.
Cổ Ý: Out?
Cổ Ý: Sao lại không onl Q, đã xảy ra chuyện gì?
Lời ít ý nhiều, chỉ ba câu thoại, so với Trái ớt thì khác nhau một trời một vực, khí chất của Cổ Ý rõ ràng thăng cấp lên nhiều.
Thấy Cổ Ý đã lên mạng, Tịch Du tự hỏi không biết anh làm nghề gì, đã không còn là sinh viên, sao ngày nào cũng nhàn nhã chơi internet như vậy.
Du lai du khứ: Bị cảm %>_