Nhóm Những chàng gay.
Trang trí – Du lai du khứ: [Xuất phẩm của Tổ kịch Tham ăn] Toàn bộ một kỳ kịch truyền thanh đam mỹ hài 《 Chúng mình yêu nhau đi 》giãy dụa tuyên bố, hoan nghênh tới xem, cảm ơn đã ủng hộ o(////▽////)q
Tịch Du gửi một cái quảng cáo lên nhóm nhỏ của mình.
Chuẩn bị – Trái ớt: Lại thấy Du Du.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Trước đây cũng không thấy cậu ra sức tuyên truyền của kịch trong nhóm chúng ta như vậy, hôm nay có vấn đề à?
Tuyên truyền – Mạch Mạch: Chúng ta sẽ xuyên thấu qua vấn đề để nhìn rõ bản chất.
Trang trí – Du lai du khứ: Tôi chỉ quảng cáo một phát thôi mà.
Chuẩn bị – Trái ớt: Giải thích chính là che giấu.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Che giấu nhất định là sự thật.
Trang trí – Du lai du khứ: Không nói với các người ╭(╯^╰)╮
Chuẩn bị – Trái ớt: Du Du, khi không có đại thần, cậu đấu võ mồm với chúng tôi không phải là quyết định sáng suốt đâu.
Đạo diễn – Không thể đặt tên: +
Chuẩn bị – Trái ớt: +YY
Hậu kỳ – Tương Tư: + Du Du và đại thần.
Tịch Du vốn muốn giãy dụa thêm một phen, chợt nghe được tiếng mở cửa, vội vàng nói tạm biệt trong nhóm rồi đẩy xe ra ngoài đón khách.
Trang trí – Du lai du khứ: Có người tới dẫn tôi đi ăn bánh ngọt, vẫy móng móng vuốt nhỏ
Đạo diễn – Không thể đặt tên: Hận những kẻ hơn nửa đêm rồi còn ăn, chúc cậu càng ăn càng béo.
Chuẩn bị – Trái ớt: Không đâu chị, Du Du chỉ muốn được tăng cân thôi.
Hậu kỳ – Tương Tư: Tôi cũng đang ăn kem.
Về phần cô gái béo không chú trọng hình tượng suốt ngày chỉ ăn đồ ngọt cùng quà vặt này, hội Trái ớt không muốn phí lời khuyên bảo thêm nữa, bởi vì căn bản là vô dụng.
Khi lái xe đi từ trung tâm mỹ thuật, Tịch Du thấy một cửa hàng đồ ngọt mới mở, thiết bị sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa buôn bán cũng rất tốt, đã muốn có cơ hội nếm thử. Tịch Dương bảo không có thời gian, để Cố Lẫm dẫn cậu đi mua, nhưng mà không phải miễn phí, Tịch Du đã sớm được thông báo, đêm nay cậu mời khách.
Sờ sờ tiền trong túi áo, ba tờ Mao gia gia hẳn là đủ rồi.
Thấy Cố Lẫm đi tới, Tịch Du khẩn cấp giục. Cố Lẫm thấy cậu chỉ mặc một cái áo ngắn tay đơn bạc, tuy rằng giờ là mùa hè, nhưng thời tiết buổi tối có chút lành lạnh trong trẻo.
Tịch Du đổi áo dài tay, lại bị buộc mặc thêm áo khoác mới được ra ngoài.
Buổi tối chín giờ, vẫn là giờ cao điểm của phố xá, khi bước vào cửa hàng, Tịch Du may mắn vẫn tìm thấy chỗ trống, không phải chờ. Cố Lẫm ôm Tịch Du ngồi vào ghế mềm, cậu lập tức cầm lấy thực đơn chăm chú nhìn.
Mỗi bàn chỉ có một cuốn thực đơn, Tịch Du cầm rồi, Cố Lẫm chỉ nhìn cậu do dự chọn đi chọn lại. Món nổi nhất của cửa hàng là pancake, là một loại bánh rán mỏng, giòn, có nhiều vị. Tịch Du quấn quít chọn mùi vị, sầu riêng, xoài, ô mai, chuối, bỏ qua cái này lại tiếp tục muốn chọn thêm các loại đồ uống, nhân với lượng ăn của hai người thì tốn rất nhiều tiền, vì vậy Tịch Du phải tính toán thực tỉ mỉ.
Cậu chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng nhíu mi suy nghĩ, Cố Lẫm chỉ cười nhẹ nhàng: “Chọn được chưa?”
Lúc này Tịch Du mới nhận ra mình đang chiếm riêng thực đơn, vội vàng đẩy qua: “Anh Cố Lẫm, anh chọn trước đi.”
Cố Lâm chọn trên menu, Tịch Du thầm đếm trong lòng, một món, hai món… Năm món, sáu món… Không đủ Mao gia gia rồi.
Chọn xong, Cố Lâm đưa thực đơn cho Tịch Du, “Anh chọn giúp em rồi, nhìn xem còn món nào muốn ăn nữa không.”bg-ssp-{height:px}
Tịch Du phát hiện ra, những vị Cố Lẫm chọn, ngay cả đồ uống cũng là nước dưa hấu mà cậu thích, còn món chè xoài trân châu(). Cậu tính nhanh trong đầu, tổng giá trị là tệ.
He, đủ tiền. Mặc dù hơi nhiều, Tịch Du lo mình ăn không hết, nhưng mà biết ơn sự săn sóc của anh Cố Lẫm, vẫn nên thịnh tình khoản đãi người ta.
Nhân viên phục vụ ghi xong, còn phải chờ hồi lâu.
“Một lát nữa ăn không hết, em cứ gói mang về nhà.” Tịch Du nghĩ, Cố Lẫm giống như con giun trong bụng cậu, luôn có thể đoán được cậu nghĩ gì. Tịch Du hài lòng sung sướng nghĩ ăn không hết thì mang về, tặng cho anh trai ăn thử một cái, còn lại đều thuộc về mình = =
Món chè xoài được đưa lên đầu tiên, nhân viên đặt ở phía Tịch Du. Chỉ có một cái thìa, Tịch Du nghĩ một chút rồi nói, “Anh Cố Lẫm, anh ăn đi.”
“Cái này vốn gọi cho em mà.” Cố Lẫm không nhận, Tịch Du liền mừng rõ nhận lấy, bắt đầu ăn.
Ừm~ Tịch Du cho một thìa lớn vào miệng, thưởng thức hương vị. Vị xoài rất ngọt, nước chè cũng rất ngon. Thấy Cố Lẫm ở trước mặt nhìn mình, Tịch Du thấy ăn một mình thật ngại, không do dự múc một thìa giơ ra, “Anh Cố Lẫm, rất ngọt đó.”
Cố Lâm ghé miệng ăn một ngụm.
Tầm mắt Tịch Du thoáng nhìn về phía đối diện. Một nữ sinh đã bón cho một nam sinh, hiển nhiên là đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Lúc này Tịch Du mới phát hiện ra cử chỉ của cậu có phần thân mật, nhanh chóng thu tay, thấy Cố Lẫm vẫn nhàn nhạt như không việc gì, Tịch Du thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong món này, Tịch Du nhận ra Cố Lẫm không ăn thêm món nào khác.
“Anh Cố Lẫm, anh không cần khách khí mà.” Đã nói là cậu mời khách rồi.
Cố Lẫm dịu dàng nhìn cậu, “Anh no rồi.”
“A.” Một người đã no, Tịch Du nhìn cái bàn tràn đầy trước mặt, len lén thò tay xuống xoa bụng mình. Dường như còn chưa no, vì vậy tiếp tục ăn.
Cậu buồn chán nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở cửa.
“Khụ!” Thiếu chút nữa bị nghẹn, Tịch Du vội vàng uống nước dưa hấu.
Cố Lẫm nhanh chóng đứng dậy vỗ lưng cho cậu, nhắc nhở Tịch Du ăn chậm một chút.
Tịch Du đáp lời, sau đó trộm nhìn về cửa, Liễu Tây Dương cũng thấy cậu ở đây, ánh mắt lạnh lùng. Tịch Du nghĩ, Liễu Tây Dương trông thật thảm hại. Chắc là vừa mới thất tình, trong lòng khó chịu lắm. Đúng dịp gặp phải Liễu Tây Dương, Tịch Du đảo mắt cái đã quên đi, ăn uống no đủ xong thì đóng gói về, gọi người thanh toán.
Sờ mó túi tiền trống không, trái tim cậu đau nhói. Tịch Du khóc thầm lặng lẽ, bộ quần áo cất Mao gia gia bị thay mất tiêu rồi.
Người bán hàng đứng ở một bên chờ cậu trả tiền, Tịch Du không thể làm gì khác ngoài hướng ánh mắt cầu cứu Cố Lẫm, ngốc nghếch không được tự nhiên nói, “Anh Cố Lẫm, anh giúp em thanh toán đi.” Sau đó còn yên lặng bồi thêm một câu, “Lần sau em mời.” Ha ha, cười gượng hai tiếng, Tịch Du thấy mất mặt vô cùng.
Cố Lẫm hiểu ra tình huống của cậu, lấy ví tiền ra đưa hai tờ Mao gia gia hồng hồng.
May mà Cố Lẫm không vì cậu mời khách mà không mang tiền, nếu không thì hai người xong đời.
Rời khỏi cửa hàng, Cố Lẫm đẩy Tịch Du ra bãi đỗ xe. Cơn gió thoang thoảng mát lành thổi qua, cuốn đi không khí oi bức đông đúc trong tiệm, quả là thư sướng.
Tịch Du sờ sờ bụng, giờ đã tròn ra rồi, “Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, nhất định sẽ béo.” Tịch Du than thở.
“Không nặng.”
“Sao anh biết được?” Tịch Du thốt ra.
Cố Lẫm nói thẳng, “Mỗi ngày đều ôm em, tất nhiên sẽ biết.”
Lời này nghe như bị đùa giỡn. Tịch Du ho khan hai tiếng, vững vàng tâm lý, “Em vốn đã rất nhẹ rồi.” Cậu lầm bầm hai tiếng, ánh trăng dịu dàng không chút nào che giấu, chiếu rọi đôi tai đỏ ửng.
Ánh mắt người đàn ông kia trở nên thâm thúy, khóe miệng mỉm cười.