Tịch Du nằm ở trên giường nhìn Cố Lẫm bận bịu dọn dẹp tang vật dưới sàn nhà, quét hết bụi bặm chồng chất, thông gió.
Động tác của anh rất thuần thục, một chút cũng không mất kiên nhẫn.
Tịch Du vẫn luôn ngắm nhìn Cố Lẫm bởi vì thực sự không hiểu nổi những lời anh nói có ý gì, “Em sinh bệnh, anh sẽ đau lòng.” Cậu cố gắng suy đoán, phải biết rằng cho dù là bạn thân nhất, lúc đau ốm nhiều lắm cũng chỉ dùng từ “lo lắng”, căn bản không dùng “đau lòng”, đúng là kỳ quái. Nghĩ tới hết mọi khả năng, khi Cổ Lẫm nói những lời này, nét mặt anh nghiêm túc như vậy, biểu thị rằng những lời này đối với anh là hiển nhiên.
Có phải cậu suy nghĩ nhiều hay không, cậu…
Cố Lẫm quay đầu lại nhìn Tịch Du, đôi mắt cậu sâu xa nhìn anh, biểu tình chìm trong suy nghĩ miên man. Khung cảnh trước mắt rõ nét hơn, lúc này Tịch Du mới dần nhận ra mình chẳng hay đã nghĩ đến mất hồn từ lúc nào, chỉ thấy vẻ mặt dịu dàng của Cổ Lẫm rõ rành rành trước mắt.
“Anh Cố Lẫm, hôm nay anh vất vả rồi.”
Đưa cậu đi bệnh viện, mất gần hai tiếng đồng hồ chờ cậu truyền nước, đưa cậu về nhà, không chút nhăn nhó mặt mày dọn dẹp chỗ ô uế trên sàn và căn phòng toàn mùi chua thối. Tuy rằng bọc bên ngoài thân phận “quản gia”, nhưng Tịch Du viết, chẳng có ai nhàn rỗi chạy đi làm bảo mẫu của người khác cả.
Trừ phi người kia cam tâm tình nguyện, thích làm thế.
Cố Lẫm đặt chén nước nóng lên tủ đầu giường: “Lát nữa nhớ phải uống thuốc.”
Tịch Du gật đầu.
Cố Lẫm mặc áo khoác vào chuẩn bị ra ngoài, nhìn theo bóng lưng to cao lại mang vẻ mệt nhọc của anh, Tịch Du gọi anh trước khi anh kịp đi.
“Anh Cố Lẫm, đi đường cẩn thận.”
Dáng vẻ tươi cười xán lạn vô cùng lại có chút cứng ngắc của cậu chiếu vào đôi mắt Cố Lẫm.
“Ừ.” Cố Lẫm đi ra ngoài, tiện thể đóng chặt cửa.
Chậm rải thả lòng bàn tay đang xiết chặt, khi đoán ra tâm tư của Cố Lẫm đối với mình, Tịch Du không biết phải ở chung với anh thế nào. Cố Lẫm không vạch trần cậu, chính cậu vốn không nên tùy tiện mơ tưởng. Có thể Tịch Du ngốc nghếch, nhưng một khi đã nhận ra tình cảm của Cố Lẫm, làm sao có thể giả vờ không biết.
Suy nghĩ của Tịch Du vốn rất đơn giản. Lúc nào cũng chỉ coi Cố Lẫm là anh Cố Lẫm, không được nghĩ lung tung. Vậy nên, khi có biến cố bất thình lình xảy ra, Tịch Du lo lắng không biết phải đối mặt với Cố Lẫm thế nào.
Rì rì rì…
Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, có vẻ cấp thiết.
Vừa mới nhấn nút nghe, tai cậu thiếu chút nữa bị thủng luôn. Nếu không nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tịch Du còn không nhận ra người gọi tới là ai.
Trái ớt ở đầu dây bên kia vẫn duy trì giọng nói khủng khiếp không cân xứng với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
“Chị đây gọi cho cậu cả chục cuộc rồi đấy biết không, sao giờ mới nghe máy hả?”
Tịch Du tiêu hóa mãi mới xong câu nói của Trái ớt, áy náy trả lời, “Có chuyện gì vậy?”
“Mau mở máy tính ra xem trang đầu diễn đàn đi, dọa chết cậu luôn!”
Có chuyện gì khẩn cấp vậy chứ. Tịch Du ngắt điện thoại, đặt máy tính xách tay lên giường chơi.bg-ssp-{height:px}
Đăng nhập QQ, rất nhiều ava nhấp nháy liên hồi khiến người ta choáng váng, Tịch Du nhấn tắt toàn bộ, biểu tượng trở về lại hình chú chim cánh cụt màu đen đứng im không nhúc nhích.
Mở trang web, lên diễn đàn.
Topic: Tịch Du
Liếc mắt đã trông thấy tên mình, thảo nào Trái ớt vội vàng như vậy, hóa ra tên thật của cậu xuất hiện ở này bài post đầu trang, còn nội dung của nó chắc tám, chín phần đều nói về cậu rồi.
Trái ớt nói có thể hù chết mình, nhưng chung quy là nội dung ghê sợ như thế nào. Tịch Du nhấn mở.
L: Tịch Du, quen biết cậu hơn một năm thật không ngờ cậu lại là loại người tâm tư xấu xa như thế, chia tay rồi còn không để người khác sống an lành, ly gián quan hệ giữa tôi cùng Tiểu Duy, có phải cậu rất đắc ý hay không? Như cậu mong muốn, tôi chia tay với em ấy rồi. Còn cậu lại lập tức tìm một thằng đàn ông khác thân mật ân ái. Cậu biết rõ tôi không phải người thích tự làm khó bản thân mình, cùng lắm thì “cá chết lưới rách”. Nghe nói trong giới võng phối nick của cậu là Du lai du khứ, một trang trí, không rõ mọi người có biết không. Tôi không thể nói chính xác, vì thật ra tôi không chơi võng phối.
L: Cái tình huống gì đây Σ(°△°|||) Thật hay giả?
L:Xì căng đan thật lớn.
L: Không chơi võng phối mà có thể mò tới tận đây sao? LZ, anh xác định phía sau anh không có ai chứ? Nếu ngay cả tên thật của Du lai du khứ (nếu tôi đoán không nhầm thì chính là tiêu đề) đều nói hẳn ra rồi, chính anh cùng người tên Tiểu Duy kia của anh sao không lộ rõ người thật ra đây.
L: Đời thật cũng không yên ổn.
L: JP() phải đuổi, sớm đã không vừa mắt cậu ta, dám ôm đùi đại thần, Cổ Ý, anh tỉnh lại đi.
L: Quan hệ gì tới đại thần chứ, nhẹ nhàng ôm đi~
L: Việc nhà có thể đóng cửa tự bảo nhau mà, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài có biết không, anh thật ngu ngốc.
L: Du lai du khứ coi như tham gia võng phối cũng lâu, nếu RP() không tốt thì đào thải đi, đỡ cho mọi người kết nhầm bạn xấu.
L: Vu khống, LZ, anh đưa chứng cứ ra đây, kể rõ mọi chuyện cũng được.
…
L: Có chứng cớ thì tung ra, không có thì cút đi.
L: Fan của Du lai du khứ rất đông mà, tới biện bạch đi chứ.
L: Người bình thường muốn nổi tiếng đều phải dựa vào đại thần đúng không? Vị trang trí kia sau khi được đại thần quan tâm mới bắt đầu trở thành tử hồng(), chuyện ở trên mạng được đại thần nâng đỡ thế nào không liên quan tới nhân phâm của người ta, người khác không có quyền xen vào. Thế nhưng ở ngoài đời đã chia tay chồng rồi đừng làm mấy chuyện xấu xa phá hoại tình cảm của người khác, lại còn chối bay chối biến, chết không thừa nhận. Không sai, vì tình yêu mà hi sinh thân thể của mình xác thực rất vĩ đại, thật đáng cảm động. Nhưng nội tâm của cậu sao có thể đen tối như vậy, một lời khó nói hết, cậu tự giải quyết cho tốt.
L: Lầu trên biết rõ sao?
L: LZ là cố tình sao, thật đáng tiếc cho chỉ số thông minh của anh. Lên án người khác rõ ràng như vậy, tôi cam đoan anh biết rõ trang trí đó là ai, cẩn thận người ta tìm anh tính sổ.
L: Con mẹ nó không có chứng cứ thì nói làm cái quái gì (┙>∧