Khi muốn đi ra ngoài, Cố Lẫm đột nhiên nhắc nhở, “Du Du, cài cúc lại kìa.”
Vừa nghe tới cúc, cái đầu tiên Tịch Du nghĩ tới là khuy quần, đâu có mở, còn lo lắng cởi ra cài lại.
“Đi thôi.”
Cố Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu, “Cúc áo sơ mi của em ấy.”
Lần thứ hai cúi đầu xác định lại, nút áo của cậu từ cái đầu tiên đã cài sai. Thảo nào thấy áo hôm nay mặc là lạ, Tịch Du cởi cúc áo ra, để lộ da thịt trắng nõn, sau đó đột nhiên nhận ra, cậu xoay xe lăn quay tròn , quay lưng lại chỉnh trang quần áo.
Cài xong cúc áo mới dám đối mặt với Cố Lẫm, cậu ngẩng cái đầu nho nhỏ lên liếc anh một cái. Bốn mắt giao nhau, Tịch Du lập tức tránh né, đảo tròng mắt tới lui.
Vốn cậu chỉ suy đoán, nhưng hôm qua Tịch Dương đã chính miệng nói cho cậu. Quan hệ của anh trai với Cố Lẫm tốt như vậy, không biết là Cố Lẫm tự mình nói với anh về tình cảm trong lòng hay anh trai tự biên tự diễn? Khi bản thân cậu còn chưa rõ ràng, Tịch Du quyết định sẽ giữ kín không nói gì hết.
Cố Lẫm nhìn cử chỉ của Tịch Du nhưng vẫn duy trì trầm mặc, xem ra “chuyện xấu” hôm qua Tịch Dương tự mình chủ trương cũng không phải vô ích.
Đài radio phát ra âm nhạc nhẹ nhàng, Tịch Du chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
“Thân thể em tốt hơn chưa?” Cố Lẫm đột nhiên hỏi.
Nhắc tới vấn đề này, Tịch Du thấy thật thẹn thùng, khẽ đáp, “Vâng.”
Cố Lẫm mở cửa sổ xe, gió mát thổi nhẹ nhàng, thoải mái tới mức làm cậu buồn ngủ. Đợi tới khi Cố Lẫm nhìn sang ghế phó lái, Tịch Du đã nghiêng đầu ngủ rồi.
Lẽ nào hôm qua cậu không nghe lời, vẫn thức khuya?
Bên ngoài âm thành ồn ào như vậy cũng không khiến Tịch Du tỉnh giấc, ngủ say an ổn. Cố Lẫm đóng cửa sổ lại tránh cho cậu cảm lạnh. Trong quá trình chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu không kiêng dè gì ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của cậu, thỉnh thoảng còn giúp cậu vén tóc.
Đi tới nơi, xe dừng lại, Cố Lẫm không lập tức đánh thức Tịch Du. Dù sao hôm nay đi sớm, cứ để Tịch Du ngủ thêm một chút.
Vào lớp học đã bị Phương Lê Triết quấn quít hỏi han, hỏi cậu hôm qua làm sao vậy, Tịch Du thành thật trả lời mình đi khám bác sĩ.
Phương Lê Triết nghe càng cảm thấy nghiêm trọng, “Có phải chân có việc gì không?”
Tịch Du lắc đầu cười: “Không sao, cậu đừng lo.”
“Được rồi.” chỉ là ánh mắt cậu ta càng thêm không tin tưởng nhìn Tịch Du. Phương Lê Triết nhận ra Tịch Du là lạ, cả tiết học không nói lời nào, còn cho rằng cậu khó chịu, gấp gáp hỏi: “Làm sao thế?” Trong mắt dường như nghĩ Du Du có thể phải đi bệnh viện chuyến nữa.
Tịch Du cười khổ: “Bữa sáng ngon quá nên ăn hơi nhiều, giờ bị khó tiêu, rất tức bụng.” Ăn xong đã được bốn tiếng vậy mà vẫn cảm thấy trướng bụng khiến tâm tình Tịch Du có chút nặng nề.
“Muốn đi WC không?” Nếu no quá thì đi ra là được rồi, Phương Lê Triết chỉ đơn giản nghĩ thế.
Tịch Du lắc đầu.
Nhìn đồng hồ, còn phút nữa mới tan học, Phương Lê Triết bảo Tịch Du tạm thời đừng vẽ tranh, ngắm cảnh bên ngoài cho dễ thở. Tịch Du làm theo, chỉ là tâm tư không đặt vào cảnh đẹp.
Từ sau khi ngồi xe lăn, cũng may vốn cậu rất gầy, nếu không ngồi lâu như vậy đã sớm béo mập. Chỉ là thời gian dài không vận động, mỗi lần ăn gì đó xong đều cảm thấy khó tiêu. Vậy nên sáng sớm hôm nay mới ăn nhiều một chút, dạ dày đã rất khó chịu. Tịch Du căm giận nhìn thân thể không chịu thua kém này của mình.
Bên này Tịch Du trăm mối lo vạn nỗi sầu, bên kia tiếng chuông tan học đã vang lên, cậu vẫn còn ngồi ngây người nhìn cửa sổ.
“Du Du.” Phương Lê Triết gọi, lúc này Tịch Du mới phát hiện trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Tịch Du ở lại lớp chờ Cố Lẫm tới đón, cho rằng Phương Lê Triết đã đi rồi, không ngờ người vẫn đứng trước mặt mình.
“Du Du, tôi đỡ cậu đứng lên vận động nhé.”
Tịch Du mở to mắt kinh ngạc, ở nơi này vận động kiểu gì?
Phương Lê Triết ngồi xuống trước mặt cậu, để tay Tịch Du khoác lên vai mình, tay của cậu ta vòng dưới nách Tịch Du.
Chuẩn bị.
“Nào, cố sức một chút, đứng thẳng lên, ~~.” Tịch Du có chút khó hiểu nghe theo chỉ thị của Phương Lê Triết mà làm. Tất cả sức nặng đè lên vai Phương Lê Triết, có cậu ta chống đỡ, Tịch Du khẽ cắn môi dùng lực, dường như cả người có thể đứng thẳng lên.
Phương Lê Triết cũng cần sức lực rất lớn mới đỡ được Tịch Du, nhìn bộ dạng cậu ta cắn môi kiên nhẫn, Tịch Du nói, “Để tôi ngồi xuống đi, cậu sắp hết sức rồi.”
Phương Lê Triết đỡ cậu xuống, lại cổ vũ cậu đứng lên lần nữa. Vào lúc định ôm lấy cậu, chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Lẫm vững vàng dồn bước đi vào, ánh mắt thoáng nhàn nhạt nhìn qua Phương Lê Triết, sau đó hỏi: “Đang đùa giỡn cái gì?”
Tịch Du vội giải thích hiểu rõ, Cố Lẫm sáng tỏ, sau đó trực tiếp bước qua mặt Phương Lê Triết, hai tay đặt trên xe lăn của cậu, cáo từ. Từ đầu tới cuối, biểu tình của anh trước mặt Phương Lê Triết đều lạnh nhạt. Hai người đi rồi, Phương Lê Triết mới thở mạnh một hơi, vô tội gãi đầu.
Oái, hình như bị người ta ghét rồi.
Bên trong xe, hương chanh nhàn nhạt phiêu tán mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
“Bụng em bây giờ còn khó chịu không?” Cố Lẫm nhìn chằm chằm Tịch Du, ánh mắt rõ ràng chưa từng có.
Tịch Du rụt đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Không… Không khó chịu.” Bộ dạng ghen tuông của anh Cố Lẫm thật đáng sợ, bầu không khí trầm mặc áp lực vô cùng khiến Tịch Du căng thẳng.bg-ssp-{height:px}
Trưởng phòng, cậu hại tôi thật thảm TAT.
“Sau này đừng làm động tác nguy hiểm như thế nữa, nhỡ ngã bị thương thì làm sao.” Thanh âm anh càng ngày càng gần, thân thể cũng sát lại tới vị trí chóp mũi Tịch Du, hơi thở ấm áp phả ra. Tịch Du mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, nghe lời “vâng” một tiếng biểu thị mình đã biết.
Giúp cậu thắt dây an toàn xong, Cố Lẫm mới khởi động xem.
Cả đường đi yên tĩnh không nói gì, Tịch Du nghĩ Cố Lẫm cứ tùy tiện chọn gì đó mà nói cũng tối rồi, bình thường luôn là anh mở đầu câu chuyện, giờ không gian giữa hai người thật áp lực. Trong lúc này chỉ có thứ âm nhạc truyền ra từ radio.
Tịch Du tay trái nắm lấy ngón trỏ tay phải, xoay tròn xoa nắn. Đó là phản ứng bất giác của cậu khi căng thẳng.
Lúc trong đầu cậu chỉ nghĩ xem nên nói gì đánh vỡ không gian trầm lặng này, thân thể đột nhiên hơi nghiêng về phía trước. Cậu cho rằng đã tới nhà rồi, ập vào tầm mắt lại là một khung cảnh rộng rãi xa lạ.
Bốn phía cỏ xanh um tùm, mấy hàng đại thụ thẳng tắp, xa xa còn có hồ nhân tạo khẽ dập dờn sóng nước.
Phong cảnh tuyệt đẹp.
Tịch Du không rõ vì sao đột nhiên Cố Lẫm đưa mình tới đây, lẽ nào anh bỗng hào hứng cho phép cậu đi tản bộ gì đó. Hơn nữa, Tịch Du phải ngồi xe lăn, vốn không thể tản bộ.
Bãi cỏ rất rộng, đường đi ít, chỉ có hai con đường nhỏ lát sỏi giao nhau thành hình chữ thập. Cố Lẫm đẩy Tịch Du đi tới, xung quanh hầu như không có người.
Nơi này là vùng ngoại ô tương đối hẻo lánh, hẳn là thỉnh thoảng mới có người trong nội thành tới dạo chơi.
Cố Lẫm vươn tay vuốt ve nhúm tóc vểnh lên của cậu, Tịch Du cũng không nhận ra. Anh hỏi: “Thấy phong cảnh ở đây thế nào?”
Bị khơi mào lòng hiếu kì, Tịch Du không nhịn nổi muốn biết mục đích của chuyến đi này, “Anh Cố Lẫm, tới nơi này làm gì?”
Cố Lẫm lại kích thích sự tò mò của cậu, vẻ mặt thần bí cười cười.
Xe lăn di động trên mặt cỏ có chút khó khăn, Cố Lẫm đưa lưng cõng Tịch Du tiếp tục đi. Thực ra anh nghĩ ôm cậu mới đỡ tốn sức, nhưng Tịch Du đỏ bừng mặt nhất định không chịu, uốn éo mãi mới leo lên lưng Cố Lẫm.
Mỗi ngày Tịch Du đều được anh ôm vào chỗ ngồi, Cố Lẫm còn cho rằng cậu đã quen thuộc, không ngờ vẫn xấu hổ như thế, Cố Lẫm cũng không làm khó cậu.
Lần đầu tiên tựa vào lưng Cố Lẫm, so với khi được Tịch Dương cõng, dường như càng có cảm giác rộng lớn hữu lực hơn.
Làn gió nhẹ khẽ mơn man mái tóc mềm mại của anh, có những sợi tóc quấn quít bên gương mặt anh, từ góc nhìn của Tịch Du, hai mắt Cố Lẫm như khép lại, càng tăng thêm cảm giác nam tính quyến rũ tự nhiên. Tịch Du phát hiện ra mình chẳng thể nào dời mắt khỏi anh được. Người đàn ông này rất hấp dẫn ánh mắt người khác thưởng thức, trên người anh tản ra một loại khí chất nội liễm.
Người đàn ông ưu tú như vậy lại thích mình, trong lòng Tịch Du lén có chút hân hoan nho nhỏ. Thật giống như cô bé Lọ Lem đột nhiên nhận được đôi giày thủy tinh xinh đẹp của mình, nhận được cơ hội tìm kiếm hạnh phúc.
Đôi tay ôm lấy cổ Cố Lẫm vòng lại thật chặt.
Cố Lẫm dừng bước, nói cho cậu: “Đây là thành phố A, đô thị phồn hoa.”
Ngẩng đầu lên, bọn họ đã tới bên bờ hồ, nhìn ra xa xa, thấp thoáng đau đó bóng dáng những ngôi nhà cao chọc trời, cả thành phố bỗng như thu nhỏ lại, ùa vào trong tầm mắt. Đó là thành phố A, thành phố sầm uất rộn ràng.
Tịch Du bỗng dưng hiểu ra mục đích tới nơi này của Cố Lẫm.
Bức tranh tuyên truyền cậu đang làm có chủ đề là 《 Thành phố và cuộc sống 》, Cố Lẫm đưa cậu tới đây để tìm kiếm linh cảm.
Mỗi thành phố có những nét đặc sắc riêng, mà thành phố A, đó là tiết tấu cuộc sống bận rộn, vội vàng.
Hai người nằm lên mặt cỏ, hít thở bầu không khí trong lành bình thường khó có được, nhìn lên bầu trời câu, cùng thấy một mảnh trời xanh trong vắt.
Từ từ nhắm mắt lại, khi cậu mệt mỏi rã rời bắt đầu chìm vào mơ màng thì nghe được tiếng gọi nho nhỏ của Cố Lẫm, Tịch Du lười mở miệng đáp lại. Đôi mắt cảm giác như có bóng đen bao trùm, ngay sau đó đôi môi đột nhiên thấy mềm mại.
Tịch Du nhắm mắt lại, không mở ra.
“Không thể mở!” Cậu tự nói thế với mình, nếu mở mắt ra, đối mặt với Cố Lẫm, Tịch Du không biết phải chất vấn thế nào. Giống như kẻ đào ngũ, cậu quyết giả vờ như cái gì cũng không biết.
Làn mi khẽ run rẩy tiết lộ bí mật nho nhỏ trong lòng cậu. Cố Lẫm quan sát thấy bờ môi của cậu mím chặt, biết cậu đang giả vờ. Anh mang theo ý cười thật sâu nằm xuống.
Trời rất xanh, gió rất ôn hòa, nghĩ tới người bên cạnh rất an tâm.
Đợi tới khi ổn rồi, Tịch Du mới làm bộ duỗi người, sau đó chậm rì rì tỉnh lại.
Ánh chiều tà kéo hai bóng người ra thật dài.
Thay đổi lúc ngắn lúc dài. Hóa ra Cố Lẫm tới nơi này còn có một mục đích sâu kín khác, rốt cục đã tiết lộ ra ở thời khắc cuối cùng.
Dựa theo hành động của Phương Lê Triết, Cố Lẫm cũng đỡ cậu đứng dậy một lần. Không phải anh nói động tác này rất nguy hiểm sao, lẽ nào đổi người đỡ thì không việc gì?
“Không muốn, tay em đau lắm.” Tịch Du đau khổ nói, liên tục đứng lên ngồi xuống năm lần, cậu đã tiêu hóa hết rồi, dạ dày đã sớm trống rỗng.
Tịch Du thật sự mệt không muốn đứng nữa, Cố Lẫm vẫn hiền hậu cổ vũ cậu kiên trì thêm một chút.
Rốt cuộc là người này nhân cơ hội rèn luyện để “dằn vặt” mình QAQ