Trang trí – Du lai du khứ: Poster vẽ xong rồi (^o^)/~
Chuẩn Đạo Biên Hậu – Cam ngọt: Siêu vậy! Bọn họ ngay cả âm cũng chưa giao.
Đại tướng quân – Kính Tử: Gần đây có chút bận.
Chuẩn Đạo Biên Hậu – Cam ngọt: Vội vàng thân mật ân ái cùng vợ hả?
Đại tướng quân – Kính Tử: o(////▽////)q
Chuẩn Đạo Biên Hậu – Cam ngọt: Thấy Sơ Tử còn chưa login, tôi có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu đêm qua kịch liệt tới mức nào.
Đại tướng quân – Kính Tử: Nhân lúc còn trẻ phải vận động nhiều chút.
Trang trí – Du lai du khứ: Cấm nói chủ đề +, dừng lại.
Chuẩn Đạo Biên Hậu – Cam ngọt: Ừ ừ, không thích hợp cho thiếu nhi, không thích hợp cho thiếu nhi.
…
Cam ngọt: Du Du, gửi poster cho tôi xem nào.
Du lai du khứ: Ừ [Gửi]
Đối phương đành nhận được tệp tin ngài gửi “Poster.jpg”
Cam ngọt: o(////▽////)q Rất tuyệt! Du Du thật lợi hại!
Du lai du khứ: Cảm ơn khích lệ (^o^)/~
Cam ngọt: Thế nhưng bộ dạng Hoàng Phủ Quân trong tranh sao trông quen vậy ta?
Du lai du khứ: A?
Khi vẽ Hoàng Phủ Quân, kỳ thực Tịch Du có chiếu theo hình dạng của Cố Lẫm. Không ngờ hiệu quả ngoài ý muốn, rất thích hợp với trang phục cổ trang.
Nhìn kỹ sẽ thấy xác thực có bóng dáng Cố Lẫm trong đó. Theo như Cam ngọt nói, lẽ nào anh ta quen biết Cố Lẫm?
Cam ngọt ở đầu bên kia cố gắng lục lọi trong ký ức, rốt cục nhớ tới hình ảnh gợi cho mình cảm giác quen thuộc kia là ai, chẳng phải rất giống Cổ Ý sao?
Tuy rằng lần trước gặp mặt đã từ rất lâu rồi, nhưng ấn tượng của Cam ngọt với Cố Lẫm vẫn còn rất sâu sắc, bởi vì anh yêu âm thanh, yêu cả nhan sắc, vậy nên lúc đó mới quan sát Cố Lẫm thêm vài phần.
Cam ngọt: Cậu chiếu theo ảnh của Cổ Ý để vẽ sao?
Du lai du khứ: A?
Cam ngọt không lập tức trả lời, cũng không có thông báo đối phương đang gõ chữ, Tịch Du nghĩ kỹ lại câu nói kia của anh. Ảnh chụp của Cổ Ý, Tịch Du chưa từng nhìn thấy.
Cam ngọt: A, không có gì, tôi nhìn lầm rồi.
Thái độ quay ngoắt độ, Tịch Du thấy kỳ quái vô cùng, nhân cơ hội nói.
Du lai du khứ: Anh có ảnh chụp của Cổ Ý sao?
Cam ngọt: Không có, trước đây khi xã đoàn offline từng gặp nhau.
Du lai du khứ: A, vậy anh nói tranh vẽ giống Cổ Ý như thế nào? Chỗ nào giống?
Cam ngọt: Là tôi nhìn lầm thôi.
Cái này mà cũng nhìn lầm được ư? Không phải là thực sự giống nhau chứ? Tâm tư Tịch Du kín đáo không quá tin lời Cam ngọt, dường như anh ta đang giấu diếm điều gì đó.
Du lai du khứ: Anh có số điện thoại của Cổ Ý không?
Lại không lập tức trả lời.
Cam ngọt: Tôi không có.
Du lai du khứ: Không phải quan hệ của hai người rất tốt sao? Ngay cả số điện thoại mà cũng không biết?
Cam ngọt: Nghe nói điện thoại của Cổ Ý vừa bị mất cắp, còn chưa mua số mới, vậy nên tôi không biết.
Du lai du khứ: A.
Miễn cưỡng lấy lệ cho qua, Cam ngọt thấy Tịch Du không hỏi nữa, mượn cớ xử lí âm để bỏ trốn.
Du lai du khứ: Không phải bọn họ còn chưa giao âm sao?
Cam ngọt: Kịch khác.
Du lai du khứ: A, anh đi đi.
Tịch Du nhìn lại poster, phân tích: Cam ngọt hỏi có phải cậu vẽ theo ảnh của Cổ Ý hay không, tức là hình dạng của Cổ Ý giống như trong tranh. Suy nghĩ càng ngày càng linh hoạt, Tịch Du nghĩ, cậu đã tới gần với đáp án rồi, nhưng lại khó mà tin được, có thể đã đúng lúc kiểm tra.
Con mắt liếc tới điện thoại di động, được rồi, có thể xin số.
Tịch Du ôm thái độ thăm dò, vừa vặn lúc Cổ Ý login mà gõ tới.
Du lai du khứ: Quen biết lâu như vậy, trao đổi số điện thoại với em đi.
Cổ Ý: Ừ, chờ một chút.
Du lai du khứ: Vì sao phải chờ, lẽ nào ngay cả số điện thoại của mình mà anh cũng không nhớ ﹁_﹁
Cổ Ý: Thật đúng là không nhớ ^_^
Cổ Ý: XXX XXX XXXXX
Tịch Du gõ thử vào số vào đối chiếu với điện thoại, không phải là Cố Lẫm. Lưu số này vào máu, hiện lên là thuộc thành phố A.
Tùy tiện mở một kịch của Cổ Ý lên nghe, lại hồi tưởng lại thanh âm của Cố Lẫm. Tịch Du nghĩ, quả thật quá giống nhau. Vốn Tịch Du không nghĩ trùng hợp như vậy, bởi vì có những người có thanh âm rất giống nhau. Lần trước cậu xem vòng loại thi đấu lồng tiếng phim hoạt hình, trong đó có những người mang thanh âm làm Tịch Du liên tướng tới các CV, nhưng xem nick của họ thì một người cũng không phải.
Vậy nên, ngay từ đầu, Tịch Du chưa từng nghĩ rằng Cố Lẫm và Cổ Ý là cùng một người. Ngày hôm nay, Cam ngọt thuận miệng nhắc tới, lại thêm trạng thái ấp úng của anh ta, Tịch Du có thể hiểu là Quả Cam kia đã đi hỏi Cổ Ý xem phải trả lời thế nào không?
Lần này Tịch Du như đi vào ngõ cụt, càng muốn hiểu rõ càng không thể. Cậu kiểm tra QQ Zone của Cổ Ý, không có ảnh, suýt chút nữa đã quên mất lần trước cậu đã từng tìm thử. Nghĩ đi nghĩ lại, Tịch Du vẫn quyết định gọi điện thử qua một lần.
Cảm nhận lại một chút xem thanh âm của hai người khác nhau cái gì.
Chỉ là vừa mới vang lên một tiếng đã bị ngắt máy.
Cổ Ý: Xin lỗi, giờ anh không tiện nghe điện thoại. Số máy của em anh đã lưu rồi ^_^
Du lai du khứ: A.
Tịch Du tự nhận định đây là Cổ Ý mượn cớ, đột nhiên, cậu nghĩ tới một biện pháp.
…
Tịch Du đã sớm biết hoạt động của tổ kịch hôm nay trên YY. Cả tổ sẽ vào phòng YY tâm sự trò chuyện này nọ.
Đúng bảy giờ, Tịch Du vào phòng. Cổ Ý, Cam ngọt, Kính Tử đều ở đó. Bởi vì đã quen thuộc lẫn nhau, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.bg-ssp-{height:px}
Cam ngọt thấy Tịch Du vừa vào, vội vàng nhiệt tình hô: “Du Du lên mic đi. Anh đây chưa từng được nghe thanh âm của cậu!” Giọng nói của Cam ngọt rất khỏe khoắn, mang theo tiếng địa phương nhàn nhạt, nghe rất thân thiết.
Đèn xanh trước nick cậu sáng lên. “Nói rồi.” Sau đó lại tắt đi.
Cả phòng trầm mặc.
Có người nhịn không được cười rộ lên, là Kính Tử.
Cam ngọt nói: “Du Du, trò cười này thật nhạt.” Còn phối hợp với biểu tình run rẩy. “Kinh Tử, sao Sơ Tử chưa tới?”
“Đang tắm.”
“Mốt lát nữa nhớ phải biểu diễn ấy ấy tại hiện trường luôn nhá.” Cam ngọt trêu ghẹo nói, cô đơn quá đi, đàn ông độc thân thật đáng thương, chỉ có thể trêu đùa mấy đôi tình nhân.
Kính Tử không đáp lại, mục tiêu của Cam ngọt lập tức chuyển sang Tịch Du.
“Du Du, cậu thoát đoàn chưa?” Tịch Du vốn muốn nói là không có, thế nhưng nghĩ tới Cổ Ý đang ở đây, nếu nói vậy e rằng sẽ bị lộ. Thế nhưng không thể trốn tránh vấn đề, cậu còn đang hoài nghi Cổ Ý chính là Cố Lẫm, liệu có thể trực tiếp thừa nhận không?
A! Bỗng nhiên nhớ ra, nếu như Cổ Ý là Cố Lẫm, vậy cậu đã sớm bị lộ là nói dối rồi!
Quên đi.
“Thoát đoàn rồi.”
Cam ngọt ao ước ghen tị nói: “Cổ Ý thì sao?”
“Không.”
“He he, đây mới là bạn tốt của tôi.”
…
Trọng tâm câu chuyện về cơ bản đều là Cam ngọt khởi xướng, nói toàn lời vô nghĩa. Khi Tịch Du thấy đã tới lúc rồi, cậu tắt mic, gọi điện thoại.
Khi nhạc chờ vang lên, Tịch Du bỗng thấy hứng thú. Âm nhạc chợt kết thúc.
“Du Du.”
Tịch Du ôm bụng khó chịu nói với người trong điện thoại: “Anh Cố Lẫm, bụng em, em đau bụng quá!” Cậu nằm trên giường, còn khẽ rên rỉ vài tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở.
“Em chịu khó kiên nhẫn chút, anh qua ngay!” Bỏ lại những lời này, bên kia lập tức truyền tới tiếng “tít tít tít”.
Tịch Du xoa xoa mu bàn tay, đều do cậu cắn tay mình thật đau, muốn lừa được Cố Lẫm chỉ có thể “tự mình hại mình” mà thôi.
Nhìn thời gian, mới qua hai phút, Tịch Du nghĩ hẳn là Cố Lẫm đã ra ngoài rồi.
Nick của Cổ Ý vẫn còn trong YY, nhưng chỉ có Cam ngọt và Kính Tử mỗi người một câu trò chuyện.
Tịch Du mở mic, đột nhiên gọi Cổ Ý.
“Đại thần, đại thần.”
Không có ai đáp lại.
“Quả Cam, Cổ Ý không ở đây sao?”
“Không biết, hình như vừa rồi đi nghe điện thoại.”
“A, các cậu chậm rãi trò chuyện đi, tôi có việc out trước.”
Hai người kia trăm miệng một lời đáp: “Đi đi.”
Tịch Du ngồi thẳng người, miệng khẽ nhếch, mày khẽ chau. Tám, chín phần Cổ Ý chính là Cố Lẫm rồi, thế nhưng vì sao anh phải giấu diếm cậu, đã xem qua ảnh của cậu rồi, hẳn là anh biết cậu là ai.
…
Khi Cố Lẫm bước vào nhà đã thấy Tịch Du bình tĩnh ngồi đó, không có bộ dạng đau bụng. Nhìn lên YY trên màn hình, lại nhìn Tịch Du, trong lòng Cố Lẫm hiểu rõ.
“Anh Cố Lẫm, anh là Cổ Ý phải không?” Tịch Du hỏi, nghe không ra tâm trạng của cậu.
Mà biết được Tịch Du không sao, Cố Lẫm lau mồ hôi trên trán, thở mạnh ngồi xuống giường, hổn hển nói: “Em muốn biết thì cứ hỏi anh là được rồi, sao phải đùa giỡn với thân thể mình? Em không biết anh sẽ lo lắng sao?”
Thấy Cố Lẫm lớn tiếng chất vấn, quả nhiên anh thực sự rất sợ hãi. Tịch Du lầm bầm miệng, tự cho là có lý: “Đùa em thì vui lắm sao?” Còn dám dùng thân phận Cổ Ý để nói lời khách sáo với cậu.
Nếu đã bị cậu phát hiện ra, Cố Lẫm cũng không ngại nói rõ mọi việc, “Với thân phận của Cố Lẫm, anh căn bản không thể tới gần em được, cũng không cách nào biết được em đang nghĩ gì. Thế nhưng Cổ Ý không giống vậy, em không cảm thấy em thân thiết với Cổ Ý còn hơn anh sao?”
Tịch Du muốn nói không, nhưng đúng như Cố Lẫm nói vậy. Chỉ là làm sao có thể so sánh mạng ảo với đời thật được, trên internet thì không cần phải đối mặt trò chuyện.
“Anh thích em, mặc kệ là Cổ Ý hay Cố Lẫm. Du Du.”
Cố Lẫm thổ lộ trực tiếp, không phải gửi tin nhắn, không phải lời nhắn nhủ của Tịch Dương, mà là người này đứng trước mặt cậu, ánh mắt nóng bỏng, thái độ kiên định mà nói “Anh thích em”.
Yên tĩnh lạ thường lan tràn trong không trung.
Cố Lẫm nín thở chờ đợi đáp án của Tịch Du.
Thế nhưng anh đã đợi lâu lắm rồi, Cố Lẫm đã không kìm nén nổi.
Đột nhiên anh vươn tới, ngay khi Tịch Du không thể né tránh mà bắt lấy hai phiến môi mềm mại của cậu, dè dặt liếm cắn. Hầu kết của Cố Lẫm trượt lên xuống, biểu tình khẩn trương khi thấy đối phương không từ chối mà dần dần biến mất.
“Du Du.” Cố Lẫm dừng lại, âm thanh có chút khàn khàn, lộ ra sắc thái tình dục.
Tịch Du đột nhiên khép mi, tay nắm lấy tay, “Vâng.”
“Anh thích em.” Cố Lẫm sát lại gần, khí tức dịu dàng phả tới, mềm nhẹ ngứa ngáy.
Tịch Du nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của anh, trong lòng hoang mang kịch liệt, cuối cùng cũng vượt qua, chủ động dựa sát vào anh, đặt lên môi Cố Lẫm một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồng lướt nước, sau đó cấp tốc rời khỏi.
Đáp án, đã rõ ràng.
Cố Lẫm kích động, hận không thể hung hăng khảm người này vào thân thể mình. Đây là cảm giác vui sướng không gì có thể so sánh được. Ngày hôm nay, hai trái tim sát lại càng gần. Hai người, tâm ý tương thông.
Như là muốn chứng minh điều đó, lúc này đây, đầu lưỡi của Cố Lẫm chậm rãi thâm nhập. Tịch Du hồi hộp ôm lấy thắt lưng của anh, khẽ mở miệng nghênh đón hùa theo.
Đầu lưỡi truy đuổi lẫn nhau, một người mạnh mẽ xâm chiếm, một người hoảng loạn tránh né. Thế nhưng, bên yếu ớt rất nhanh đã bị dây dưa giữ chặt, quấn quít kịch liệt ở trong không gian nhỏ hẹp.
Cố Lẫm không biết thỏa mãn đòi hỏi từ Tịch Du, nhưng cũng đồng thời quan tâm tới tình huống của cậu, để cậu không bị nghẹt thở. Bàn tay to lớn ôm lấy gáy cậu, kéo người dán chặt vào lồng ngực mình.
Khi Cố Lẫm buông Tịch Du ra, biểu tình có chút không tự nhiên. Tịch Du không phát hiện ra, chỉ có xấu hổ cúi mặt.
Khí tức nam tính thành thục còn vương vấn trong miệng mình, là hương vị của Cố Lẫm.
Phía dưới của anh đã cứng rồi, vẫn dán vào đùi Tịch Du, nhưng cậu còn chưa nhận ra. Cố Lẫm nghĩ phải tiến hành từng bước, không thể nóng vội.
Nhịn!
Nếu không sẽ dọa em ấy sợ, còn bị hiểu lầm là kẻ xấu xa đầu óc toàn tư tưởng không trong sáng thì chết.