Trong phòng khách an tĩnh vô cùng, Tịch Du cảm giác như thiếu cái gì đó.
Cố Lẫm bê một bát cháo ra, phía trên còn thả vào trứng trần nước sôi, thoạt nhìn ngon miệng lắm. Cố Lẫm thấy Tịch Du cau mày nhìn xung quanh, tri kỉ giải thích: “Tịch Dương đi công tác rồi, mất một tháng.”
Tịch Du chưa từng nghe anh trai nói chuyện này, sao đi cũng không bảo cậu một câu chứ?
Cố Lẫm giống như con giun trong bụng cậu, rõ ràng Tịch Du không nói thành lời nhưng cái gì anh cũng hiểu.
“Bay lúc sáng sớm, không kịp từ biệt em.”
Tịch Du oán giận: “Rõ ràng hôm qua có rất nhiều thời gian nói với em mà.” Tuy rằng bình thường Tịch Dương không ở nhà, Tịch Du cũng không giận. Cậu không phải trẻ con thích bám lấy người lớn, nhưng dù sao anh trai muốn ra ngoài những một tháng, một tháng là khoảng thời gian rất dài đó.
“Buổi trưa anh sẽ mang hành lý tới.”
Tịch Du ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh, sẽ không như cậu tưởng tượng chứ, “Anh Cố Lẫm, anh muốn tới đây ở à?”
Rất hiển nhiên, bình thường khi Tịch Dương không có ở nhà, Cố Lẫm vẫn hay tới đây, giờ quan hệ của cậu và anh còn tăng thêm một bậc, ở chung là chuyện đương nhiên.
“Tịch Dương nói muốn anh theo sát chăm sóc em.” Khi Cố Lẫm nói còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “theo sát”. Lời này xác thực Tịch Dương có nói, chỉ là qua giọng điệu của Cố Lẫm lại mang theo cả tiếng lòng của anh.
“A.”
Ăn xong cháo, Cố Lẫm đi rửa chén xong, mặc áo khoác chuẩn bị đi làm.
Bởi vì trung tâm mỹ thuật cũng thi hành chế độ nghỉ hè, Tịch Du không cần phải đi học hè nữa. Vậy nên cậu quay trở lại với cuộc sống trạch nam ru rú trong nhà.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Lẫm, trước khi anh ra ngoài, cậu cố gắng hăng hái nói mấy câu nhắc nhở anh chú ý lái xe an toàn, sớm về nhà chút. Cố Lẫm đáp lại rồi mới đi.
Tịch Du vỗ vỗ mặt mình, sao có cảm giác ngày càng giống như vợ hiền thế này!
Một ngôi nhà, hai người chung sống, những ngày tháng tốt đẹp như vậy là điều mà Tịch Du luôn hướng tới!
Tuy rằng Cố Lẫm nói poster tuyên truyền tạm thời không vội, nhưng từ trước tới nay Tịch Du luôn quen hoàn thành công việc sớm. Cậu mở máy tính tham khảo một loạt ảnh cảnh quan của thành phố A, trong đầu hồi tưởng về những gì nhìn thấy hôm ở ngoại ô, nhanh chóng lên ý tưởng.
Nếu muốn diễn tả sự vội vàng bận rộn, có thể vẽ biểu tình lo lắng vội vã của những người đi làm, có thể vẽ tàu điện ngầm đông đúc, có thể vẽ sinh hoạt về đêm náo nhiệt của thành phố…
Biết bao khung cảnh dung hợp lại trong bức họa.
Ý tưởng đã có, vẽ xong chỉ là vấn đề thời gian. Tiếng chim hót ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại vang lên, tôn lên khung cảnh an tĩnh cực kỳ. Tịch Du mở ra thư mục chứa những ca khúc cover của Cổ Ý, nghe nhạc, vẽ tranh, thời gian chậm rãi trôi qua nhanh.
Chẳng biết từ bao giờ, bên ngoài mưa rơi lất phất. Tiếng mưa rơi lộp bộp át cả tiếng nhạc. Mưa lớn dần, Tịch Du vội vàng đẩy xe tới đóng cửa sổ, xong lại tới kiểm tra cửa sổ phòng khách, nhà bếp.
Làm xong những thứ này cậu đã mệt tới thở dốc, ngồi làm việc cũng chẳng còn sức. Khi trở về phong, vừa lúc tiếng điện thoại di động vang lên, không cần nghĩ của biết là Cố Lẫm gọi tới.
Nếu như mở nhật ký trò chuyện ra, Tịch Du sẽ phát hiện số lần cậu gọi điện cho Cố Lẫm là nhiều nhất.
Anh nhắc cậu phải chú ý đóng cửa cho chặt. Nhất thời mưa không tạnh được, Tịch Du bảo Cố Lẫm đừng về buổi trưa, cậu có thể gọi thức ăn bên ngoài.
Cố Lẫm ngại mất vệ sinh, Tịch Du lại sợ mưa không cho anh về, hơn nữa dạ dày của cậu cũng khôn lắm, đã quen ăn món ngon của Cố Lẫm, giờ sẽ thấy bên ngoài bán có chút không hợp khẩu vị mà thôi. Mưa lớn như vậy nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao vây giờ? Mọi chuyện đều cần phải lo lắng chu toàn.
Trước sự bướng bỉnh của cậu, Cố Lẫm đành phải đồng ý.
Thật là, lại bị coi như trẻ con, thân phận của chúng ta ngang nhau mà.
Chúng ta là người yêu. Đáp án này được kêu lên từ tận đáy lòng. Đúng vậy, mình cùng anh Cố Lẫm ở bên nhau.
Nếu như có thể tiếp tục, người này chính là bạn đời của cậu. Những ngày tháng sau này, hai người có thể bầu bạn bên nhau cùng vượt qua.
Có người yêu cùng đi tới cuối đời, cuộc sống chỉ như vậy là đủ.
Tạm dừng vẽ tranh, Tịch Du gõ vài chữ lên weibo.
Du lai du khứ: Có thể đây là hạnh phúc. [Ảnh]
Vẫn là tấm ảnh chụp lén Cố Lẫm trong thư viện. Chữ cùng tranh, biểu đạt trực tiếp cảm xúc trong cậu, quá dễ hiểu.
YY: Đại nhân hạnh phúc, chúng em cũng hạnh phúc.
YY: Du Du yêu anh quản gia sao? Chúc phúc (^o^)/~
YY: Đại thần không còn hy vọng nữa sao QAQ
YY: Tuy rằng là thành viên của đảng CP YY, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc, xin hỏi anh quản gia có weibo không?
YY: Du tiểu thụ cuối cùng cũng gả đi rồi.
YY: Cầu vây xem ân ái~
…
Trái ớt rất nhanh đã nhận được tin tức, khóc lóc thảm thiết trên QQ.
Trái ớt: Tôi vừa mới mở lầu CP của cậu và thần tượng, hôm nay cậu tuyến bố thoát đoàn, cậu nỡ nhân tâm thế sao TUT
Trái ớt: Hơn nữa, cậu yêu anh quản gia, sao không nói sớm QAQ Cậu không coi tôi là mẹ đẻ sao?
Trái ớt: Du Du, cậu là người xấu.
…
Tất nhiên Tịch Du biết rõ Trái ớt mắng như vậy chỉ là đùa cho vui, thân là bạn bè sẽ không quan tâm bạn ở bên ai, mà chỉ quan tâm bạn có hạnh phúc hay không.
Nhưng thấy Trái ớt hờn dỗi liên tục nhắn tới, Tịch Du vội vã trả lời, ngăn cô lên cơn động kinh.
Du lai du khứ: Thần tượng của cô chính là anh quản gia = =
Không ngờ phản ứng hoàn toàn ngược lại, Trái ớt sau khi nhận được tin này còn điên cuồng hơn nữa.
Trái ớt: Cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì?bg-ssp-{height:px}
Trái ớt: Cậu nhắn lại một lần nhắn lại một lần nhắn lại một lần chớp mắt chớp mắt
Du lai du khứ: Không.
Trái ớt: Mau nói cho tôi biết, mọi chuyện rốt cuộc là sao?
Tuy rằng Trái ớt rất hóng hớt, nhưng dù sao hai người cũng là bạn tốt, không cần phải giấu diếm cô. Tịch Du nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng bị bạn bè phát hiện ra, tất cả chỉ là vấn đề thời gian, nên cậu có khuynh hướng tự khai báo sớm. Để cho Trái ớt biết được mình cùng Cổ Ý yêu nhau ngoài đời cũng không ảnh hưởng gì.
Tịch Du lời ít ý nhiều mà nói mọi chuyện, trong mắt Trái ớt, giai thoại này tương đối cẩu huyết, kết cục cực viên mãn.
Trái ớt: Tôi đã nói thần tượng là phúc hắc công mà﹁_﹁
Du lai du khứ: …
Trái ớt: Cầu ảnh chụp của thần tượng, cầu số đo ba vòng, cầu ảnh phòng the nháy mắt
Tất nhiên Tịch Du sẽ không gửi mấy thứ này, ung dung lên diễn đàn màu phấn hồng.
Bài post《 Này, đến YY đi 》vẫn phấp phới trên trang đầu như cũ, cách một ngày đã lên đến ba trang. Các cô gái coi bài post thành nơi nói chuyện phiếm rồi.
Cố Ý chính là Cố Lẫm, giờ ý nghĩa của bài post này đối với Tịch Du đã trở nên khác rồi, thăng lên một tầng cao mới. Tịch Du kiên trì đọc, nhìn xem đánh giá của người khác về bọn cậu.
Xem lại những lần thân thiết của họ được trình bày trong lầu, lúc này Tịch Du mới nhận ra Cổ Ý luôn vô cùng cưng chiều cậu, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
Tới trang cuối cùng, chẳng kịp nhìn các bình luận khác, đôi mắt của Tịch Du đã bị ba chữ số đỏ thẫm của Trái ớt chọc mù.
L: Các bạn trẻ đã thấy được weibo mới đăng của Du Du chưa?!! (LZ)
L: Thấy rồi, tôi buồn lắm, còn cho rằng đại thần cùng Du Du có cơ hội thành hiện thức, giờ chỉ có thể tưởng tượng thôi.
L: Anh quản gia cũng không tệ, mặc kệ thế nào, Du Du hạnh phúc là được.
L: Tôi nghĩ nếu như tôi nói cho các cô một tin mới nhận được, các cô nhất định sẽ phát điên.
Tất cả mọi người đều biết lâu chủ mở topic là mẹ đẻ của Tịch Du, vậy nên tin tưởng vững chắc cô có thể mang tới tin tức bí mật nội bộ, ai cũng thúc giục.
Trái ớt cũng không nhử mọi người, trực tiếp vào chủ đề. Lạch cạch gõ một đống lớn, nói “Kỳ thực Cổ Ý = anh quản gia. Kỳ thực đây là câu chuyện về một phúc hắc công vì muốn cưa thụ ngoài đời mà một lần nữa nhậm chức đại thần. Kỳ thực chúng ta đều đánh giá sai thuộc tính của thần tượng, anh ấy là phúc hắc công, phúc hắc công.”
L: Đáng yêu quá, muốn khóc quá, đây là ái tình sâu đậm.
L: Du Du thật hạnh phúc, bà đây cũng muốn tìm một người tới yêu thương chiều chuộng!
L: Vậy là võng phối lại sinh ra một CP thật sự, hoan hô (^o^)/~
L: Này, đừng YY nữa, cùng nhau xem ân ai chân chính đi.
…
Kết quả Trái ớt giữ “bí mật” được năm phút. Tịch Du cố ý giả vờ nghiêm túc tới chất vấn cô.
Trái ớt: ( ̄_ ̄|||) Quá hưng phấn, nhất thời không giữ được mồm giữ miệng ┭┮﹏┭┮
Du lai du khứ: Cô căn bản không muốn giữ mồm giữ miệng, cô sớm có âm mưu tiền trảm hậu tấu rồi.
Trái ớt: Dù sao cũng không ảnh hưởng gì, để mọi người hài lòng chút không phải tốt hơn sao? Giới võng phối mặc dù hỗn loạn nhưng vẫn có những fan CP thật sự yêu các cậu mà.
Nhìn thấy Trái ớt tận tình khuyên bảo để cầu xin tha thứ, xả ra một tràng nào là các loại “tiêu cực” khi giấu diếm mọi người còn không bằng trực tiếp nói rõ, Tịch Du càng muốn cười. Đùa giỡn người ta vậy là đủ rồi, dù sao cũng là tự cậu tiết lộ, coi như là ngầm đồng ý đi.
Du lai du khứ: Tôi chỉ tùy tiện lải nhải hai câu thôi, nào dám trách “mẹ đẻ” cô đây.
Trái ớt: Như vậy mới đúng chứ (^o^)/~ Đây vốn là chuyện vui mà, Du Du cuối cùng cũng gả đi rồi, tung hoa ★, °:. ☆( ̄▽ ̄)/: . °★.
Du lai du khứ: Cô giỏi lắm.
Trái ớt: Thần tượng có ở bên cạnh cậu không﹁_﹁
Du lai du khứ: Anh ấy đi làm rồi.
Trái ớt: Ừ ừ, đi làm nuôi gia đình.
Du lai du khứ: Tôi cũng có thể kiếm tiền.
Trái ớt: Tiểu thụ chỉ để yêu thương, thần tượng luyến tiếc.
Điện thoại di động vang lên, Cố Lẫm hỏi Tịch Du đã gọi cơm ngoài hay chưa, quả nhiên Tịch Du vì mải nói chuyện với Trái ớt mà quên mất. Cậu liên tục hứa sẽ gọi ngay lập tức.
Tịch Du kể với anh chuyện cậu tiết lộ cho Trái ớt về quan hệ của hai người, sau đó Trái ớt làm lộ với các fan, kỳ thực trong lòng cậu hiểu đây cũng là tiền trảm hậu tấu. Tịch Du cẩn thận hỏi: “Không sao chứ?”
Thanh âm từ tính trầm thấp của anh giúp cậu hiểu rằng Cố Lẫm không giận: “Không sao, công khai cũng tốt, để người khác biết em thuộc về anh.”
Tít tít tít…
Tịch Du trực tiếp ngắt máy. Cậu ảo não, chỉ là nói mấy lời ngọt ngào mà thôi, cậu có gì mà phải xấu hổ chứ. Tịch Du, Tịch Du, mày nhất định phải tập thành thói quen, nếu không anh Cố Lẫm sẽ nhận ra mày càng ngày càng thẹn thùng!
Vì vậy sau khi Tịch Du gọi đồ ăn tới, cậu dồn hết dũng khí, nặng nề gửi tin nhắn.
Lời tâm tình yêu thương không nói được thành lời, đánh chữ thì cậu có thể.
Tịch Du: Đại thần cũng là của em mà ╭(╯^╰)╮
Weibo thông báo có một repost mới.
Cổ Ý: Em yêu, anh cũng rất hạnh phúc // Du lai du khứ: Có thể đây là hạnh phúc. [Ảnh] [Phát]
Tiếng chuông cửa vang lên, Tịch Du nhẹ nhàng đẩy xe tới mở cửa, dáng vẻ tươi cười vô cùng xán lạn thoáng cái khiến cho nhân viên giao hàng thấp thỏm tưởng mình làm lỡ giờ cơm của người ta, làm con em người ta đói tới choáng váng.