Người đàn ông kia hơi nghiêng đầu, ánh mắt khép hờ thích ý nhìn chằm chằm Tịch Dương, nhả từng chữ: “Không, thả.”
Bàn tay người nọ nắm tay anh nóng rực, ánh mắt cũng lộ ra ham muốn tình dục bất thường. Anh giãy dụa nhưng người này dùng mười phần sức lực giữ chặt cổ tay anh, thậm chí còn tạo thành vết bầm tím.
Tiếng chân phía sau ngày càng gần, cho tới tận khi chúng chạy tới sau Tịch Dương mới kiêng dè dừng lại.
Vương Tử Duệ kéo người ôm vào trong lòng, khi Tịch Dương giãy ra muốn trốn thoát, hắn ghé sát vào lỗ tai anh đe dọa: “Em là muốn bị một đám kia đè sao?”
Tịch Dương bất động. Cứ giải quyết được đám phiền phức kia rồi nói sau, Tịch Du sáng suốt nghĩ. Những người đó đứng tại chỗ không tiến tới, hiển nhiên là có chút cố kỵ người này.
Vương Tử Duệ nhàn nhạt quét mắt nhìn chúng: “Phương thiếu gia, bé cưng của tôi không làm phiền các người chứ?” Thanh âm rõ ràng mà đanh thép.
Bé cưng! Tịch Dương ở sau lưng xiết chặt nắm đấm nhẫn nhịn.
Trước khi Phương Chinh kịp trả lời, Vương Tử Duệ đã mạnh mẽ kéo Tịch Dương bỏ đi. Phương Chinh nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng không cam, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Vương Tử Duệ là người mà chúng không thể đắc tội.
Vương Tử Duệ trực tiếp kéo người vào trong thang máy, bấm vào tầng cao nhất. Cổ tay còn bị người ta nắm chặt, đi lên theo thang máy, trong lòng Tịch Dương có chút hoảng loạn.
“Anh muốn mang tôi đi đâu…”
“Câm miệng!” Lời còn chưa nói xong đã trực tiếp bị Vương Tử Duệ thô bạo cắt đứt.
Vương Tử Duệ cố gắng kiềm nén khô nóng phía dưới bụng dâng lên, MB chết tiệt, dám bỏ thuốc hắn.
Ra khỏi thang máy, trên hành lang chật hẹp, Vương Tử Duệ lôi kéo người vào trong. Tới cửa một căn phòng, hắn mở một phát, chạy ào vào, trực tiếp ném người lên giường.
“Này, anh bị thần kinh à?” Tịch Dương chửi ầm lên, thật đúng là tự bán mình mà.
Vương Tử Duệ từ trên cao nhìn xuống anh, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén khi thấy con mồi. Hắn kéo cái cà vạt đang thắt chặt của mình, từng cúc áo bị cởi ra để lộ da thịt ửng đỏ rắn chắc.
Tịch Dương đứng dậy, lại bị hắn dùng sức mạnh kéo lại, tê liệt ngã xuống giường. Chịu không nổi sự dã man của người này, Tịch Dương hô to: “Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút!”
Vương Tử Duệ lấy từ trong ví ra một tờ tiền giấy màu đỏ, ném trước mặt Tịch Dương, “Theo tôi một đêm.”
Cách làm chà đạp lên tự tôn của người ta như thế, Tịch Dương đương nhiên không chịu phối hợp, huống hồ anh vốn không phục vụ loại này, sao có thể để yên cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.
Tịch Dương tùy tiện cầm tiền, xé rách nó trước mặt Vương Tử Duệ, “Có tiền thì giỏi lắm sao? Đại gia nhà mày cút đi!”bg-ssp-{height:px}
Vương Tử Duệ bỗng thấy bị kích thích ra hứng thú, cúi người lấy tay đặt trước ngực anh, dán sát miệng vào tai anh thầm thì: “A~ Hóa ra em thích bị cưỡng ép. Đúng lúc tôi cũng thích loại này.”
Thật vất vả mới đè nén được cảm giác buồn nôn xuống lại bị khơi lên.
Người đàn ông này, sức lực thật con mẹ nó lớn!
“A…A”
Tịch Dương thở gấp gáp, mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hai tay hai chân cùng dùng hết sức để thực hiện ý đồ chạy trốn khỏi người đàn ông đang giam cầm mình. Nhưng hắn đã bị kích thích, nhờ vào ưu thế vị trí, hắn thành thạo giữ chặt Tịch Dương đang lộn xộn.
“Ngoan, nghe lời.”
Tiếng nước dâm mỹ vang lên, Tịch Dương nghe thấy mà thẹn cực kỳ. “Cút… Mày, ngoan con mẹ nó… Buông ra.” Thanh âm bị đánh tan thành tiếng kêu vụn vặt từ trong miệng phát ra, không hề có chút tính uy hiếp.
Vương Tử Duệ chỉ cảm thấy càng tới gần người nọ, thân thể sảng khoái giống như chạm vào khối băng, có thể giảm bớt khô nóng khó chịu trong cơ thể. Lực đạo trên miệng cũng nặng thêm, trong miệng Tịch Dương tràn ngập mùi hương xa lạ của đàn ông, ánh mắt ngập nước khẩn cầu: “Anh… Buông…”
Thanh âm run rẩy càng khiến người ta yêu thương.
Đôi mắt Vương Tử Duệ sâu thêm vài phần, sau đó không chút thương tiếc xé rách quần áo của người ta.
“Nghe lời, tôi sẽ làm em thoải mái.”
Vương Tử Duệ gấp gáp muốn phát tiết, còn chưa làm tốt chuẩn bị đã thẳng lưng đâm vào. Ngón tay Tịch Dương hung hăng cào cấu sau lưng hắn, vạch ra từng vết.
Dần dần, cảm nhận được thanh âm của mình từ thống khổ chuyển thành rên rỉ vui sướng, Tịch Dương cắn chặt miệng, thấy thẹn vô cùng.
Sự sung sướng dâng tràn khiến anh căng chặt người, nước mắt cũng không nhịn được mà chảy xuống.
Thanh âm mang màu sắc dâm mỹ rõ ràng liên tục vang lên, trong phòng tràn đầy mùi vị tình sắc phiêu tán.
Thân thể giống như bị xé rách, nhưng vẫn mang theo cảm giác thoải mái khiến người ta không thể nào quên.
Thẳng tới lần chạy nước rút cuối cùng, Tịch Dương khàn khàn gầm lên một tiếng rồi vô lực ngủ mê man. Người đàn ông kia cũng thỏa mãn ngủ bên cạnh anh.