Sáng sớm, Vương Tử Duệ đã đi, Tịch Dương chuyển cho Tịch Du vé vào cửa Vương Tử Duệ mua.
Triển lãm của thành phố A mỗi năm một lần, quy mô rất lớn. Tịch Du đã thấy nhiều người đăng trên weibo về triển lãm nãy, nhớ tới thời gian tổ chức chính là bắt đầu từ ngày hôm nay. Tuy rằng Tịch Du có hứng thú với triển lãm, nhưng nghĩ tới trình tự mua vé vào cửa rất phiền phức, cũng không ai đi xem với cậu, đành phải thôi.
Nào ngờ Vương Tử Duệ tri kỷ đã giúp cậu mua vé, đại khái chắc là muốn lấy lòng người nhà vợ?
Thấy có hai vé, Tịch Dư hỏi: “Anh cũng đi cùng em à?”
Nghĩ lại thì Tịch Dương nhất định lo lắng cậu đi một mình, triển lãm đông người hỗn loạn, bị huých bị đẩy là chuyện bình thường. Dù cậu không mấy làm ngạc nhiên, nhưng Tịch Dương vẫn khó nói nên lời.
Tịch Dương gật đầu, anh không hứng thú với cái này, chỉ vì em trai nên mới đi. Sau chuyện ngày hôm qua, tuy rằng qua một ngày đêm, tâm tình của Tịch Du cũng không ảnh hưởng gì lớn, Tịch Dương sợ Tịch Du ngoài mặt làm bộ không vấn đề, trong lòng tràn đầy vết thương.
“Lát anh phải qua công ty xử lý chút việc, em đi cùng anh trước đi.”
Công ty của Tịch Dương rất gần với phố trung tâm, rẽ qua đó rồi đi triển lãm cũng tiện đường.
Trở về phòng thay quần áo, Tịch Dương liền thúc giục Tịch Du ra ngoài. Thấy Tịch Du liên tiếp ngáp, Tịch Dương trách cứ: “Hôm qua em lại thức đêm.”
Tịch Du nhỏ giọng nói dối: “Không thức khuya lắm.”
Tịch Dương yêu chiều xoa đầu Tịch Du, cúi đầu nhìn thấy khóe miệng cậu nhiễm ý cười, tâm tình anh cũng bắt đầu tươi sáng hơn.
Anh giúp Tịch Du ngồi vào ghế phó lái, gấp xe lăn để ở ghế sau, lái xe thể thao rời bãi.
“Anh, em sẽ không lên trên, ở chỗ này chờ anh.” Tịch Du nhất quyết không chịu vào công ty Tịch Dương, cậu thấy ngồi ở bồn hoa bên cạnh cửa công ty đợi cũng được mà.
Thừa dịp Tịch Dương về công ty, Tịch Du buồn chán nhìn người đi đường ngang qua. Trời còn rất sớm, người trên phố không nhiều lắm. Cậu nhìn những đứa trẻ sôi nổi, tràn đầy sức sống thanh xuân, trong lòng ao ước cực kỳ. Vùng lông mày nhăn lại, sau đó từ từ giãn ra.
Cũng không có gì phải băn khoăn.
Khi còn có thể sống, phải biết thỏa mãn. Sống mới là quan trọng nhất, hơn nữa, Tịch Du rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Anh trai được hạnh phúc, cậu ở trong giới võng phối cũng rất thoải mái, đối mặt với ánh mắt người đời cũng có thể thản nhiên.
Tâm tình thay đổi, xác thực có thể sống rất ung dung.
Điện thoại có cài QQ, mới sáng sớm đã rung lên, không biết là ai nhắn tin sớm như vậy.
Trái ớt: Du Du, đừng lừa tỷ tỷ, cậu nhất định quen biết đại thần.
Trái ớt: Mau dẫn mối cho chị đi, cầu giới thiệu làm quen.
Trái ớt: Cầu gần gũi chiêm ngưỡng đại thần QAQ
Đây là sao vậy? Tịch Du mới không cho rằng đã qua một ngày mà Trái ớt chưa từ bỏ ý định lại bắt đầu phát cuồng.
Du lai du khứ: A?
Trái ớt: “Đã trễ thế này còn không ngủ” sao có thể dịu dàng thế chứ QAQ
Lẽ nào là bức tranh trên weibo?
Tịch Du nhấn mở weibo lên, đối với thông báo n bình luận + n tag @ + n fan đã xem, cậu bỏ qua không nhìn. Lướt qua mấy người, Tịch Du rất nhanh đã tìm được kẻ “đầu sỏ gây chuyện”.
Ngày hôm qua Tịch Du đăng bức tranh vẽ phiên ngoại 《 Quân thần 》, sau đó vài phút, Cổ Ý đã phát lại weibo của cậu, còn thêm câu: “Đã trễ thế này sao còn không ngủ?” Rõ ràng đây là giọng điệu khi nói chuyện với người quen, Tịch Du không tin là chỉ mới hàn huyên vài câu với đại thần mà hai người có thể trở nên thân thuộc đến thế.
Chỉ là đại thần, sao anh có thể nhẹ nhàng phát lại weibo của tôi, nhẹ nhàng nói bằng ngôn ngữ dễ gây hiểu lầm đến vậy chứ ┭┮﹏┭┮
Thời gian phát lại weibo kia hiện là một giờ sáng, lúc đó Tịch Du mới đi ngủ quả thật đã rất khuya rồi.
Nhưng mà, cách có vài phút đã phát lại weibo của người ta, không phải đại thần ngủ càng trễ sao.
Vì vậy Tịch Du phát weibo của Cổ Ý.bg-ssp-{height:px}
Du lai du khứ: Anh cũng thế khinh bỉ // Cổ Ý: … [Phát]
Bây giờ là giờ cao điểm, người vào công ty nối tiếp nhau không ngừng, thời gian trôi qua đã lâu, Tịch Du vô cùng kinh ngạc sao mãi không thấy anh trai đi xuống. Khi cậu đang định gọi điện thoại giục…
“Du Du.” Thanh âm có chút quen thuộc vang lên, thân ảnh Cố Lẫm phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mắt cậu. Trông anh có chút vội vàng, khi nói còn thở dốc, tóc cũng bị thổi mất trật tự.
Hôm nay Cố Lẫm không mặc tây trang nghiêm chỉnh, chỉ một bộ quần áo thể thao thoải mái tùy ý, nhìn qua trẻ hơn vài tuổi. Đương nhiên, bản thân anh là một người đàn ông nam tính thành thục, chỉ là Tịch Du thích bộ dáng giống sinh viên như vậy hơn.
Cố Lẫm lấy tay vuốt tốc, “Tịch Dương nói có việc gấp không thể cùng em đi triển lãm, muốn tôi giúp.” Anh nói rõ ý đồ đến đây, sau đó Tịch Du nhận được điện thoại của Tịch Dương, nội dung không khác những gì Cố Lẫm nói cho lắm.
Kỳ thực cậu có thể đi một mình, anh trai đúng là lo lắng thái quá, hơn nữa sao có thể tùy tiện sai khiến bạn bè như vậy chứ.
Mọi người tới càng đông, sợ lúc Cố Lẫm nhận lệnh cũng không dễ dàng gì, Tịch Du khách khí nói: “Vậy làm phiền anh.”
Cố Lẫm cong khóe miệng cười: “Đừng khách khí.”
Bánh xe lăn đều trên mặt đường, vững vàng đi về phía trước, Tịch Du ngáp vài cái.
“Tối qua ngủ không ngon sao?”
Tịch Du dụi mắt, thành thật trả lời, “Hôm qua ngủ có chút muộn.” Nói xong lại ngáp một lần.
“Tuổi còn trẻ thức đêm cũng không tốt.” Thanh âm Cố Lẫm vang lên bên tai, âm sắc dường như đồng điệu với Cổ Ý. Tịch Du nghĩ, giọng nói của Cố Lẫm cũng rất dễ nghe. Trầm thấp, ôn nhu.
Tịch Du bĩu môi, tuy rằng Cố Lẫm không nhìn thấy, “Bình thường tôi không thức đêm.”
Cố Lẫm sang sảng cười vài tiếng, đẩy Tịch Du đi về phía trước.
Rõ ràng còn rất sớm, không ngờ đã có rất đông người tới, đủ để thấy mọi người nhiệt tình hứng thú với triển lãm như thế nào. Trong dòng người có cả học sinh và người đi làm, không biết có phải trốn học trốn việc mà đi không.
Trước cửa xếp một hàng dài, bắt đầu kiểm vé.
Hai người đứng ở phía sau, tùy theo dòng người mà đi tới. Câu được câu không trò chuyện với nhau, cậu hỏi, “Anh không cần đi làm sao?”
“Vừa về nước còn chưa tìm được việc làm. Còn em, không học nữa?”
Bời vì hôm nay không phải ngày nghỉ, cũng không phải cuối tuần, cho dù là sinh viên cũng không nhất định rảnh rỗi.
Không biết là Cố Lẫm cố ý nhắc tới chuyện này, hay anh thực sự không biết cậu đã nghỉ học, nói chung, tâm tình của Tịch Du có chút trầm xuống.
Nào có ai không muốn hưởng thụ quãng đời đại học, nào có ai không muốn kết bạn làm quen. Thế nhưng, vì những chuyện đã xảy ra, Tịch Du không còn ý muốn vào đại học nữa.
Cậu tự mỉa mai: “Người như tôi, muốn đến trường cũng không có cách.”
Đại học yêu cầu sinh viên phải trọ ở trường, mà bố cục ký túc xá đều là giường tầng, bên dưới là bàn học. Trước đây Liễu Tây Dương còn có thể cõng cậu lên xuống giường, giờ mỗi người một ngả, Tịch Du hiển nhiên không muốn làm phiền bạn cùng kí túc.
Cố Lẫm không tiếp tục chủ đề này, chỉ nói “Có đôi khi kết giao nhiều bạn bè cũng không tệ, cuộc sống sẽ không quá nhàm chán.”
“Tôi có bạn.” Chỉ là phương thức gặp gỡ có chút bất đồng, là qua internet. Sợ Cố Lẫm không tin, dù sao người như Tịch Du nhìn thế nào cũng thuộc lại thích ở một mình. “Là những người trong giới võng phối, họ đều rất tốt.”
Nhắc tới bọn họ, dường như lại nghĩ tới ít chuyện thú vị, khiến cho sắc mặt Tịch Du vui vẻ hồng hào hẳn lên.
Cố Lẫm an tĩnh lắng nghe cậu chậm rãi nói, làm một người nghe rất chuyên tâm.
Tịch Dương hiển nhiên lo lắng thừa, trong lòng Tịch Du có một lỗ hổng, nhưng không thể vĩnh viễn bước không qua, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Đến lượt soát vé, Tịch Du đưa vé cho nhân viên. Người nọ thấy tình trạng của Tịch Du đặc biệt, căn dặn cậu ở bên trong chú ý an toàn, dáng cười rất nhiệt tình.
“Cảm ơn chú.” Có đôi khi, sự quan tâm như vậy không phải là châm chọc, là một loại đồng cảm yêu mến giữa người với người mà thôi.