12
Không thể không nói, tôi vẫn xem thường năng lực khôi phục của Thịnh Lâm.
Ngày thứ hai Lâm Nguyệt trốn hôn, hắn lại bắt đầu sai khiến tôi.
"Tôi muốn ăn cháo hải sản cô nấu, muốn ngay bây giờ."
Hệ thống: "Hiện tại giá trị tình yêu của đối tượng công lược là 75."
Tôi nhịn.
Khi đến nhà hắn, vốn là đại thiếu gia hăng hái, giờ phút này lại ngồi trên ghế sô pha không có tí tinh thần nào.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi giống như một đứa trẻ chờ kẹo dỗ dành.
Nhớ tới phương pháp chiến thắng giới công lược của Lâm Nguyệt - - diễn kịch.
Tôi lập tức thay đổi vẻ mặt lo lắng, đưa cháo cho Thịnh Lâm.
Vẻ mặt hắn kiêu ngạo: "Hôm qua cô không đưa bữa sáng cho tôi."
Ngày hôm qua tôi cùng Lâm Nguyệt nói lời từ biệt, nào có rảnh quan tâm hắn.
Ngoài miệng lại nói: "Em sợ quấy rầy anh."
"Quấy rầy cái gì."
"Lâm Nguyệt vừa đi."
……
"Vậy cô cũng sẽ đi sao?"
Trầm mặc nửa ngày, Thịnh Lâm đột nhiên mở miệng.
Tôi như một ảnh hậu nhập vai: "Sẽ không, em sẽ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh."
Hắn nhìn chằm chằm tôi nửa ngày, không nói gì.
Cuối cùng lúc rời đi lại nhẹ nhàng nói một câu.
"Kẻ lừa đảo."
Không biết những lời này xúc động thần kinh nào, tôi theo bản năng trả lời: "Anh cũng vậy mà."
Trong sáu năm qua, tình yêu của Thịnh Lâm đối với tôi thật ra cũng không phải lúc nào cũng thấp như vậy.
Hắn cũng không phải chỉ biết ngược đãi tôi.
Thịnh Lâm nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Tôi lừa cô cái gì?"
Hệ thống khuyên tôi: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Tôi hít sâu một hơi, sắp công lược thành công, không thể để thất bại trong gang tấc.
"Không có, vừa rồi em cái gì cũng không nói, em vừa mới phát điên ấy mà."
Thịnh Lâm như muốn nhìn thấu tôi, cuối cùng không nói gì, rời đi.