Mễ Mễ quả thật không biết chuyện gì cả. Những gì cô ấy kể cũng giống với những gì nhà báo đã đưa tin, chuyện của nhà họ Huỳnh đến bây giờ vẫn là bí ẩn.
Bầu không khí trở lên trầm lặng đi, chỉ còn lại tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Bao Bao vang lên. Mễ Mễ kìm lòng không được mà hỏi hắn.
" Lần này là nghiêm túc sao ? Hay chỉ là chơi đùa?"
Câu này là Mễ Mễ hỏi đến đoạn tình cảm của Tạ Tĩnh Khang. Tạ Tĩnh Khang cũng không thể biết chắc được, bởi vì Bao Bao ngốc như thế...có biết cái gì gọi là tình yêu hay không ?
Tạ Tĩnh Khang hở hững đáp.
" Có lẽ là người tôi cảm thấy yêu thích và muốn được cưng chiều nhất từ trước đến hiện tại"
" Tại sao phải là một người ngốc ? Tôi thông minh lại hiểu chuyện cũng không được sao ?"
Rõ ràng câu nói này đã triệt để đánh vỡ đi bức tường ngụy tạo bấy lâu nay của Mễ Mễ.
Mễ Mễ còn thích Tạ Tĩnh Khang, người con gái cao ngạo như cô thế mà lại đi chung thủy với một người. Chỉ là đáng tiếc thay, người cô yêu lại không yêu cô.
Hắn không muốn nói nhiều với cô, trực tiếp cắt ngang lời.
" Mễ Mễ...cái gì đã qua thì hãy qua đi. Nếu không hợp thì đừng cố gắng, càng cố gắng thì càng đau khổ. Càng đau khổ thì đến cả cơ hội làm bạn cũng không có"
Khóe mắt Mễ Mễ đỏ dần, nhưng cô không khóc. Cô gật đầu, nhàn nhạt đáp lại.
" Chuyện cần nói tôi cũng đã nói xong rồi. Tôi còn có việc cần làm, tôi đi trước vậy"
Lý Tô Tô tiễn Mễ Mễ về, căn phòng của Tạ Tĩnh Khang lại một lần nữa trở về với sự yên tĩnh.
Người trong lòng hắn vẫn ngủ say, lắm lúc cậu sẽ phát ra vài tiếng nhỏ như tiếng mèo kêu. Tạ Tĩnh Khang nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Tiểu Bao Bao, hắn nói khẽ.
" Em nghĩ xem, có phải vì em ngốc nên anh mới thích em không ?"
Tạ Tĩnh Khang tự hỏi rồi cũng chưa biết tự trả lời thế nào. Cảm giác thích này là theo bản năng của hắn, việc theo đuổi Bao Bao có lẽ cần phải kiên nhẫn .
-----------
Tiểu Bao Bao tỉnh dậy cũng đã là chuyện của mười một giờ trưa. Tạ Tĩnh Khang đưa cậu đi ăn, mua cho cậu rất nhiều tranh tô màu. Sau đó cậu lại vào phòng nghỉ của hắn tự chơi một mình, kẻ nào đó lại không nhàn hạ mà xử lí từng văn kiện.
Chớp mắt một cái đã bốn giờ chiều, Tiểu Bao Bao ngoan ngoãn ngồi trên xe để Tạ Tĩnh Khang đưa mình đến trường của con.
Con trai đi học cả một ngày, lần đầu tiên xa cậu lâu vậy nên có chút nhớ. Bây giờ được đón con, Bao Bao vui đến độ cười tủm tỉm.
" Nhớ con trai đến vậy sao ?"
Tiểu Bao Bao gật đầu như gà mổ thóc, tựa thể chẳng còn lời nào để diễn tả nổi nhớ hiện tại dành cho con trai cả. Cậu tự hứa với mình rằng tối nay sẽ ôm Mầm Cây ngủ không buông. Mặc dù sự thật là tối nào hai cha con cũng đang ôm nhau ngủ cả.
Tiểu Bao Bao cứ kể hết chuyện này đến chuyện khác liên quan đến Mầm Cây. Tạ Tĩnh Khang lại chăm chú lắng nghe, tựa như bọn họ là một nhà ba người hạnh phúc vậy.
Đến trường, Tạ Tĩnh Khang đưa Bao Bao đi tìm lớp của Mầm Cây... Chỉ là mới vừa đến cửa thì đã thấy một gã đàn ông cứ liên tục hù dọa Mầm Cây, trên tay người kia cũng bế một đứa con nít. Còn Mầm Cây chỉ có thể đứng ngây ngô mở mắt to nhìn người kia, cô giáo thì liên tục cúi đầu xin lỗi.
Tạ Tĩnh Khang nghe được người kia nói cái gì mà.
" Ranh con này, mày là con nhà ai ? Dám ăn hiếp con trai ông à? Mau gọi cha mẹ mày đến đây ông tính sổ luôn một lần. Mày biết ông là ai không ?"
Mầm Cây mở mắt to, bé làm sao biết được người này là ai?
" Cháu không biết ạ"
" Hừ! Ranh con, mày không biết tao nhưng tao khẳng định nếu cha mẹ mày thấy tao thì nhất định quỳ dưới chân tao xin lỗi"
Đến lúc này Tạ Tĩnh Khang không thể nghe nổi nữa, dám ăn hiếp Mầm Cây à. Thằng này chán sống rồi sao?
Con quỷ nào đó lại nhập vào người Tạ Tĩnh Khang, hắn đi đến siết chặt vai người đó hỏi.
" Mày là ai tao không cần biết, nhưng mày dám ở trước mặt đám trẻ ra oai thì đến cái da đầu của mày tao cũng cạo sạch."
Người kia vừa nghe thấy giọng nói hung dữ liền quay đầu. Khuôn mặt của vị nào đó khiến người kia run sợ thốt lên.
" Tạ...Tạ Tĩnh Khang..."