Tạ Tĩnh Khang trong lòng kích động không thôi, là Tiểu Bao Bao muốn ở chung với hắn, là cái cậu ngốc này đã chấp nhận con người hung dữ của hắn.
Mầm Cây cũng ngạc nhiên vì câu nói của ba mình, bé con liếc nhìn chú Khang. Thấy chú Khang mọi khi hung dữ nay lại cười ngu ngốc, hai mắt bé con híp lại khẳng định một câu.
" Ba của bé với chú Khang thích nhau rồi, nhưng ba ngốc lắm. Chắc chắn không hiểu đâu, nhưng mà...chú Khang thì hiểu."
Tạ Tĩnh Khang lòng như sắc xuân tràn về, hắn niết niết hai cái má của Tiểu Bao Bao hỏi lại lần nữa.
" Bao Bao có muốn ở chung với anh không. Tức là hai đứa cùng ở chung một nhà ấy?"
Tiểu Bao Bao gãi cái đầu của mình, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó đáp.
" Hmmm... Hông được đâu!"
Tạ Tĩnh Khang nghe đến đây thì giật mình, trong lòng hốt hoảng vẻ mặt đau thương hỏi.
" Tại sao lại không được chứ ? Bao Bao, tại sao vậy?"
Tiểu Bao Bao lúng túng, hai gò má ửng đỏ lên đáp.
" Nhà Bao Bao nhỏ lắm, Khang Khang to như con gấu. Ở chung sẽ không đủ mất, hơn nữa...nhà đó là nhà thuê. Nếu ở thêm người thì bà chủ sẽ mắng đấy"
Thì ra là vấn đề nhà ở khiến Bao Bao lo lắng, hắn bật cười xoa xoa gò má cậu đáp.
" Vậy ở với Khang Khang đi, nhà Khang Khang to lắm. Ba người chúng ta ở sẽ vừa lắm."
" Nhưng mà chưa hết hạn tiền nhà, đi thì phí lắm... Bao Bao cũng không muốn làm phiền Khang Khang đâu"
Mấy chục năm nay đây là lần đầu tiên Tạ Tĩnh Khang hụt hẫng đến vậy, hắn bỗng nhiên bị tắt nghẽn suy nghĩ không biết nên làm thế nào để Tiểu Bao Bao về ở chung với mình.
Lòng hắn như lửa đốt, thiếu điều chỉ muốn cho một chiếc xe cẩu đến đập vỡ ngôi nhà nhỏ đó đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng hiện ra một kế hoạch xấu xa. Mặc dù kế hoạch này sẽ khiến Bao Bao buồn, nhưng mà...chỉ là buồn trong giây lát thôi.
Tạ Tĩnh Khang thôi không hỏi nữa, truyền Mầm Cây sang cho Tiểu Bao Bao bế. Hắn còn không quên dặn.
" Hai người vào xe ngồi đợi một chút có được không ? Anh gọi một cuộc điện thoại xong sẽ đưa hai người đi ăn nhé."
" Ưm..."
Tiểu Bao Bao gật đầu, cậu đón lấy Mầm Cây ngồi vào trong xe. Hôn liên tục lên má cậu nhóc, Mầm Cây bị ba hôn đến nhột liền cười khúc khích đầu hàng.
" Ba ba đừng hôn nữa mà, nhột quá..."
" Mầm Cây... Mầm Cây của ba là nhất, lại đây Bao Bao hôn tiếp này."
" Ha ha... Nhột quá, ba ba... Con thiệt sự sẽ là nhất sao ? Sau này có chú Khang rồi thì con vẫn là nhất ạ.?"
" Có thêm chú Khang ? Có thêm chú Khang là như thế nào ?"
Tiểu Bao Bao hôn má con trai một cái thật mạnh, hai mắt tròn xoe hỏi.
" Con vẫn là nhất chứ ? Có thêm chú Khang là như thế nào?"
Mầm Cây vươn móng heo của mình lên vuốt hai má của ba ba. Đôi môi chúm chím nhỏ của bé con mấp mấy liên hồi.
" Ba ba lúc nào cũng sợ người lạ cả. Ba ba chỉ cần thấy người lạ thì ba ba đều bỏ chạy. Nhưng chú Khang thì ba chỉ có bỏ trốn vài lần thôi, sau đó mỗi ngày ba đều chờ chú Khang đến. Nếu chú ấy không đến ba ba sẽ buồn, ba làm tưởng Mầm Cây không biết sao ?"
" Hmmm"
" Ba! Ba có thích chú Khang không ?"
" Có..."
" Thích như thế nào ?"
Cậu thích Khang Khang không ? Có chứ, Bao Bao thích Khang Khang lắm. Nhưng mà thích...thích như thế nào nhỉ? Nhìn thấy mặt Khang Khang lập tức vui vẻ thì là thích như thế nào nhỉ ?
Tiểu Bao Bao không biết, cậu ngốc nghếch. Nhiều cái đúng là không thể hiểu được, chỉ là cậu muốn thấy Khang Khang nhiều hơn thôi.
Mầm Cây cười tủm tỉm, trong mắt hiện lên sự ma mãnh. Bé con cười cười lẩm bẩm.
" Ba ba biết yêu gòi... Hê hê"
----------
Tạ Tĩnh Khang gọi cho Lý Tô Tô. Điện thoại đổ lên hai tiếng chuông đã có người bắt máy.
" Thưa chủ tịch!?"
" Cậu đi hỏi thăm mua lại ngôi nhà của Tiểu Bao Bao đang thuê giúp tôi, sau đó thương lượng với bà chủ đuổi Bao Bao đi gấp. Đừng để thời gian cho cậu ấy tìm nhà có hiểu không?"
" Vâng ạ, tôi hiểu rồi..."
" Tốt..."
Tút! Tút.
Tạ Tĩnh Khang dặn dò xong hết mọi chuyện liền tắt máy. Lý Tô Tô nhìn màn hình đã ngắt kết nối liền thở dài nói thầm.
" Công việc bình thường đã nhiều, nay lại quản lí thêm chuyện yêu đương chủ chủ tịch. Ôi cái thân gầy này..."