Đã sang mùa đông rồi. Tôi lười biếng co ro lười biếng không muốn dậy. Cảm giác được ngủ nướng vào mùa đông là một sự sung sướng không đỡ được. Hôm nay cuối tuần, dù sao cũng không làm gì quan trọng.
Điện thoại rung bài hát quen thuộc. Em gọi:
- Anh!
- Dạ.
- Đang ngủ nướng đấy hả?
- Lạnh quá đi.
- Lại lười rồi. Thôi hôm nay cho anh ngủ nướng đấy. Nhưng trước tiên em hỏi, nhớ hôm nay là ngày gì không?
Ợ…ngày gì nhỉ? Sinh nhật ai chăng? Chắc chắn không phải em rồi. Vậy thì là gì? Huy động hết lượng chất xám cũng không thể nghĩ ra.
- Anh không >.
- Biết ngay mà. Hứ…giờ dậy đi ra cổng đi. Em mới bỏ một cái vào thùng thư nhà anh đấy.
- Cái gì thế?
Tôi tung chăn chạy lẹ xuống nhà. Ngó quanh quất cũng không thấy em đâu cả, về rồi hả ta:
- Em đi đâu rồi?
- Em về rồi.
- Trời, tới mà không thèm vào nhà cho người ta ngó qua nhan sắc em tí. Hứ
- Chúc anh một ngày cuối tuần vui vẻ và ngập tràn hạnh phúc. Nhớ ai đấy lắm. Muốn đi đâu thì ăn mặc ấm áp vào nhé! Em đi chợ cùng mẹ đấy.
- Dạ nghe rồi…chụt chụt
Tôi mở thùng thư ra. Báo chí, khuyến mãi, tờ rơi tràn ngập. Có riêng một phong thư màu hồng, bọc giấy thơm. Tôi chạy lẹ vào nhà mở, hồi hộp. Không lẽ là em gửi ình sao ta?
Đúng là bức thư em gửi, nét chữ đẹp, mềm mại và ngay ngắn:
Bức thư tình đầu tiên!
Gửi tình yêu của em!
Hôm nay đã tròn một tháng ngày mình yêu nhau. Bin thối có nhớ không?
(em hay gọi tôi là Bin thối, Bin là tên hồi nhỏ của tôi ợ, một lần xem hình cùng mẹ, thấy chú thích Bé Bin tuổi, thế là từ đấy cứ gọi mình là Bin thối, còn tôi gọi em là con bé xấu đầu gấu:D, tự nhiên khi người ta yêu nhau lại cứ thích đặt biệt danh cho nhau. Mà thường thì người ta sẽ đặt biệt danh thật đáng yêu, dễ thương, đằng này lại cứ toàn đặt sai sự thật >.
Em vẫn còn nhớ như in cái ngày em tới gặp anh, cũng là ngày mà em nhận lời yêu anh. Không biết nghĩ cái gì mà em lại nhận lời nữa. Chắc tại vì anh bám đuôi em ghê quá, sợ khủng bố nên em mới nhận lời cũng nên J
(bám đuôi chừng nào ta? Rõ ràng là đi cua gái mừ, thằng nào cua gái chả thế >. Người yêu em rõ ràng là không đẹp trai, không thông minh giỏi giang, không có được cái đức tình gì tốt ngoài việc suốt ngày bắt nạt em và làm em phải giận (cái này giỡn chơi người ta hả? Khuân mặt thì đẹp trai rạng ngời ngời, bo đỳ thì như siêu mẫu vậy >. Em yêu cảm giác mỗi tối được cùng anh lang thang trên bờ hồ đầy gió!
Những lúc anh nắm tay em thật chặt giữa phố đông người vì sợ lạc mất em. Đến khi em em buông tay anh ra, trốn vào một góc, anh lại hoảng hốt đi tìm mà gọi tên em thật to.
Em yêu giây phút cùng anh xem phim ma, anh nắm chặt tay em bảo đừng có sợ nhưng cuối cùng anh lại hét to hơn em, cuối cùng xem xong phim em cứ phải ôm bụng cười còn anh lại nhăn cái mặt giận dỗi (cái này…không có à nha, tại em nó xem phim tới đoạn gay cấn thì nhắm mắt lại, để tôi xem có mình à T____________T)
Em yêu cảm giác lúc gần anh, em cắn anh đau điếng để lúc về anh nhớ em nhiều hơn và anh lại đuổi theo em chỉ để…cắn lại cho công bằng…người gì mà xấu tính đến như thế? Phải biết nhường nhịn em chứ. Lần sau thì anh nhớ là phải cắn răng cố gắng chịu đựng nghe chưa? (em biết anh sẽ dạ, Bin thối ngoan lắm J)
Em yêu phút giây cùng anh đi giữa trời mưa, đường ngập nước và hai đứa mình ướt như chuột lột. Và sau đó chỉ một mình em ốm, anh lại cuống cuồng mua cháo, mua thuốc cho em. Nhìn mặt anh lúc đấy tội tội, em chỉ muốn vuốt ve và khắc ghi lại gương mặt đấy để lúc nào em khỏi ốm, em có thể trêu anh “nhìn mặt anh ngu dã man rợ Jhaha”
Em yêu thêm những lúc đi dạo cùng anh, em chạy tung tăng trên đường, anh cứ phải kéo em lại vì sợ xe đụng phải em. Anh hôn nhẹ lên mái tóc em rồi mắng em “đừng có mà tí tởn nữa, nhẹ nhàng nắm tay đi bên cạnh người ta có phải hay hơn không hả cái con bé xấu đầu gấu?”. Những lúc đấy anh đáng yêu lắm đấy, có biết không hả? Chỉ muốn cắn cho anh một phát thôi
Em yêu mỗi buổi sớm mai của ngày cuối tuần anh mang đồ ăn sáng tới cho em, nhìn cái đầu tóc em bù xù chưa chải, anh cười lăn lộn đến mức em phải đỏ mặt mà chạy vào nhà đóng cửa không thèm gặp anh. Làm anh phải năm nỉ ỉ ôi hàng giờ em mới chạy ra gõ cho anh một phát vào đầu mới cho anh đi vào nhà.
Em yêu những phút giây khi điện thoại em hết pin chưa xạc, mở máy ra lại thấy cả chục tin nhắn đến dồn dập. Em gọi lại cho anh chưa kịp nói gì đã bị anh mắng cho em một trận nên hồn khiến từ đấy trở đi máy em lúc nào cũng trong tình trạng đầy pin.
Những đêm dù rất khuya nhưng chỉ cần em nói rằng em nhớ anh, em muốn gặp anh, là anh có thể đến cạnh bên em ngay lúc đó. Tuy chỉ nhìn anh từ trên phòng và nói chuyện cùng anh qua điện thoại, em cũng cảm thấy rất hạnh phúc vì tình yêu to đùng của anh dành cho em
Kể cả những lúc em rơi nước mắt, anh chỉ biết đến bên cạnh, vụng về lóng ngóng, còn không biết lau cả nước mắt cho em nữa nhưng lại khiến em thấy an tâm và vững vàng hơn gấp trăm lần.
Em yêu cả những phút giây anh đưa em tới chỗ bạn bè của anh và nghênh mặt lên bảo với mọi người “bà chằn của tao đấy, xấu mà đầu gấu” mặc dù anh biết khi nói ra câu đấy, ra về anh bị ăn cấu là cái chắc.
Em yêu thêm những phút giây dù anh bận rộn tất bật cả ngày nhưng vẫn cố gắng chạy tới chỉ để “nhìn xem hôm nay em không gặp anh, có thêm cái mụn nào nổi lên không” rồi lại ghé má một hai bắt em hôn một cái mới chịu đi về.
Em yêu cả giây phút khi em làm anh giận em rất nhiều, chỉ giận em được một chút rồi lại gọi điện hét ầm lên “con bé xấu đầu gấu, không thèm chấp con nít” chứ anh yêu con nít thì anh là người lớn được hả?
Hay đơn giản chỉ là những dòng tin nhắn “Bin thối yêu xấu đầu gấu nhiều nhiều như cát trên sa mạc, như sao trên trời…”
Anh có thể đưa em qua từng con phố…có thể chiều chuộng những sở thích kỳ cục của em.
Dù cho có đôi lúc giận dỗi nhau vì những điều thật ngớ ngẩn. Nhưng những điều đó càng khiến em thêm yêu anh hơn nhiều lần. Khiến em biết quý trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và tình yêu mình đang cố gắng vun vén nó.
Em ghét anh, lúc anh ghen tuông hồ đồ với người bạn cùng câu lạc bộ khi em cần phải làm việc và cộng tác với người đó. Nhưng cũng ghét mỗi khi anh cười với ai đấy mà nụ cười ấy rõ ràng chỉ dành riêng cho em mà thôi. Lúc đấy rõ ràng em chỉ muốn đấm cho anh một phát cho anh gãy răng ra đấy khỏi cười nói gì luôn.
Em ghét anh những lúc anh mệt mỏi em không thể làm được gì cho anh vui.
Những lúc tâm trạng anh không được tốt em không thể làm anh cười…
Dù cho là một tháng, chưa phải quá lâu nhưng em thấy tình yêu của em dành cho anh đang lớn một cách vĩ đại.
Anh ạ, khi người con gái yêu một người con trai, quan trọng nhất không phải là câu “em yêu anh” nhiều tới cỡ nào mà là “em cần anh cho cuộc đời của em”
Em cần anh! Đừng bao giờ rời xa em anh nhé? Hứa với em, dù cho có thêm một người con gái nào quyến rũ rượi hơn em gấp hai lần (em thấy mình cũng quyến rũ lắm chứ bộ, anh may mắn vì có được em đấy:D) thì cũng chỉ cho phép anh nhìn, không cho phép anh được tơ tưởng gì đến người ta, nhớ chưa?
Dù trời có sập xuống thì anh cũng phải đi tìm em nếu như anh còn sống, nhớ chưa?
Dù cho em giận anh tới cỡ nào, anh cũng phải năn nỉ, ỉ ôi làm sao cho em hết giận, đừng có lì lợm bướng bỉnh theo em, vì anh ngoan hơn em, nên chỉ để ột người hư thôi, hiểu chưa?
Em chỉ muốn được cùng nắm tay người em yêu đi cùng tới cuối đất. Tới cho lúc nào ngồi nhổ được hết tóc bạc cho nhau, cười mà hai hàm răng không còn nữa. Vậy anh chịu không?
Hôm nay quyết định không gặp anh yêu. Mai mình gặp nhau nhé? Thử xem nhớ nhau nhiều tới bao nhiêu.
Chúc Bin thối ngày càng đẹp trai và thông minh hơn. Ngày càng yêu em nhiều hơn nữa ~~ bởi vì tình yêu của em dành cho Bin thối nhiều nhiều lắm (Giới hạn từ cho tới dương vô cùng)
Thơm một cái (vào má nhé) ^^
Em yêu Bin thối nhiều nhiều ^^!