Tôi nằm quay lưng về phía vợ, chật vật mãi chả ngủ được lại cứ quậy tưng tửng. Nếu như cái giường này gắn lò xo thì chắc chắn vợ tôi sẽ nghĩ rằng mình đang nằm trên thuyền và lênh đênh giữa biển trong một ngày biển động rất ghê gớm. Chứ không phải đang nằm trên cái giường thân yêu và trong căn phòng quen thuộc. Cảm giác khó chịu đến kinh khủng cả người. Nhưng chắc chắn sẽ không thể có chuyện tôi quay lại vào ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy từ đằng sau nữa. Xin lỗi con yêu nhưng hôm nay mẹ con làm như vậy là quá đáng với bố, bố phải ẹ biết thực ra thì cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Tức nước thì vỡ bờ, bờ vỡ thì tràn đê. Để coi thử lần này ai thắng. Thế mà em nó nằm ngủ ngon lành. Tiếng thở đều đều, nằm yên một chỗ như con mèo con không ư hử gì hết. Nàng ghê gớm lắm, không có hơi chồng mà vẫn cứ tưng tửng như vậy đấy, chắc đang bận bịu mơ mộng về một gã hoàng tử đẹp trai khốn nạn nào đấy chứ gì.
Tôi bật dậy ra ban công nằm hóng gió…không khí đêm khuya mát mẻ dễ chịu hơn nhiều, gió thổi nhè nhẹ như đang xoa dịu sự ấm ức trong lòng, tôi ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt không lấy một ngôi sao, nghĩ vu vơ. Sao cuộc sống này nó cứ thích phức tạp hóa mọi chuyện lên thế nhỉ? Cứ đơn giản mọi chuyện có phải tốt hơn không? Nếu thực sự biết làm điều đó làm bản thân sẽ khó chịu, tại sao vẫn cứ làm nhỉ? Ờ, thì nó vốn phức tạp như thế mà, nếu không phải là nó quá nhiều trò lố lăng thì xã hội này nó không phải gọi là xã hội, cuộc sống nó không phải là cuộc sống rồi. Vậy mạn phép cười đểu vào đời một cái. Nằm đếm cừu… con… con… con………………loạn hết cả đầu, chỗ nào cũng thấy màu trắng của lông cừu…chả biết đếm đến con thứ bao nhiêu nữa…
Tia nắng le lói đầu tiên của ngày mới chiếu dọi và mặt tôi, tôi dụi mặt tỉnh giấc. Hôm qua mình ngủ quên ở ban công từ lúc nào không biết nữa. Vươn vai cho đỡ mỏi, tôi bước vào nhà. Vợ tôi ngủ dậy rồi, chăn chiếu gập gọn gàng còn chả thấy người đâu. Tôi đánh răng rửa mặt xong rồi mặc quần áo đi làm luôn, không ăn sáng ở nhà nữa, hi vọng thấy chồng bỏ bữa sáng, xót thân xác chồng mà biết đường xin lỗi. Tôi xuống nhà dưới, chỉ có mỗi bố mẹ tôi ngồi bên bàn ăn, không thấy vợ đâu, tôi tò mò hỏi:
- Vy đâu hả mẹ?
- Nó đi tập thể dục từ sáng sớm với mấy bà bầu trong tổ dân phố rồi. Con qua ăn sáng mà còn đi làm.
- Tự nhiên nay đùa đòi với ai đi tập thể dục nữa_tôi xuôi xị, thôi kế hoạch hỏng bét, kiếm miếng gì bỏ vào bụng trước cái đã
- Đi vậy cho dễ sinh em bé, tập thể dục thì càng tốt chứ sao nữa.
- Vâng…
Ăn qua loa vài miếng rồi tôi xin phép bố mẹ đi làm.
Ngồi làm mà đầu óc cứ vất vưởng xó xỉnh nào đấy, , lần bị ông đồng nghiệp gõ tong tong trên đầu bực cả mình. Giận vợ, vợ giận cũng giống như giận người yêu hay bị đối đãi ngược lại vậy đó. Hay là trưa nay cai cơm, làm bát phở rồi lang thang cà phê đợi giờ làm buổi chiều khỏi phải về nhà nhỉ? Một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu. Đang tự cười đắc thắng, cái mặt thì phởn không có chỗ nào để nói thì ông anh rể quý hóa gọi ầm lên, chết cha, lại cái vụ cô bồ hờ cho ông, qua giờ chưa kịp gọi cho nàng ấy. Tôi im lặng không nghe điện thoại, chờ ông tắt máy lại vội vàng gọi cho nhỏ Thu.
Chờ một hồi chuông dài cô nàng mới bắt máy, sốt hết cả ruột gan, phèo phổi:
- Ai vậy ạ?
- Anh Khánh đây, nhớ không?
- Là…
- Hôm qua đó.
- À…vâng, em nhớ rồi.
- Em suy nghĩ chuyện anh nhờ chưa?
- Dạ…có rồi, nhưng mà…
- Mà sao em?
- Em thấy hơi sợ.
- Thôi anh xin em, gấp rồi, đừng có nhưng nhị gì nữa…em sợ anh lừa em bán mất hả?
- Ý em không phải vậy?
- Chứ ý em là gì?
- Thì em thấy sao sao đó.
- Sao là sao? Anh nói hết lý hết lẽ với em rồi đó. Giờ anh tìm không ra cái lời nào mà nói nữa. Anh nghèo ngôn ngữ lắm. Nên bây giờ anh cứ nói thẳng nói thật nhé. Em làm cái quán bar đó cũng cần tiền, việc anh nhờ anh cũng trả tiền cho em, mà việc này nó có mất mát cái gì của em đâu? Sao mà không đồng ý, cho có lợi bên?_tôi đang cáu sẵn, lại gặp cái việc này mà không được trót lọt nữa tôi bực thật sự đó. Gái quán bar mà còn bày đặt tự trọng.
- Em sợ em không làm được.
- Không thử sao biết?
- Nhưng mà…
- Lại nhưng nữa rồi, thôi như này, anh cho anh ấy số của em, hai người bàn bạc với nhau rõ hơn nhé? Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi…vậy ha.
Nói đoạn tôi cúp máy, thôi kệ ông, làm tới vậy, nhì nhằng vậy rồi lại hỏng hết việc. Tôi gọi cho ông Tuấn tóm lược sơ qua tình hình, xong lại gọi ẹ thông báo trưa nay không về ăn cơm. Cho con vợ nó biết cái mặt, đấy là vấn đề đang rất chi là vấn đề, hình sự rồi đấy. Mẹ chỉ hỏi qua loa vài ba câu chiếu lệ, bảo công việc bận không về được rồi thôi.
Trưa nay thênh thang rồi!
Hết giờ làm, tôi gọi cạ đi nhậu, lâu lơ lâu lắc chả biết mặt mũi của mấy thằng bạn thân rã xương rã cốt ở đâu ra. Bố mấy thằng hâm, ra trường rồi vẫn còn suốt ngày lông bông đầu đường xó chợ chứ chả có ý định ổn định cái gì cả. Cứ thích tận hưởng hết mình, tận hưởng nhiệt tình cái thành quả lao động của ông bà già nó làm ra mới đã, chừng nào ông bà già không thể lo lắng nổi cho cái thân to xác nhiều mỡ vậy nữa chắc mới quyết tâm…lên chùa đi tu.
Mới ngồi vào cái bàn chưa kịp chạm môi vào cốc thì mẹ tôi gọi ầm lên, lại không biết chuyện gì nữa đây:
- Con đây mẹ!
- Con đang ở đâu thế?
- Con hả? Ờ…con đang ở…
- Đang đi nhậu hả?_mẹ tôi ngắt lời
- Con đang có công việc mà mẹ, mẹ gọi có chuyện gì thế?
- Mày về đây ẹ, ngay lập tức. Người đang bệnh tật thế mà còn đi nhậu nhẹt nữa hả? Cái thân còn không biết lo nữa hả? Cái thân xác của mày là bố mẹ mày cho đó, đừng có mà không biết chăm sóc giữ gìn nó, rõ chưa? VỀ NHÀ NGAY CHO MẸ!
- Ơ mẹ…
Mẹ tôi nói xong thì cúp máy, tôi không kịp ú ớ thêm một lời giải thích hay thắc mắc thêm một câu hỏi nào. Cái mặt thì rõ đến là ngu, ứ hiểu mẹ vừa nói cái gì nữa. Trước giờ có bao giờ ý kiến tới chuyện tôi làm gì, đi đâu, tụ tập với ai đâu? Mà lôi đâu ra cái gì mà bệnh với chả tật ở đây?? Mặt mũi thì lúc nào cũng bảnh chóe, bo văn đì thì lúc nào cũng ngời ngời…kiếm đâu ra bệnh thế? Tự nhiên mẹ tôi nói cái gì mà tôi chả hiểu cái củ cả rốt gì cả. Ứ hiểu. Mà cũng ứ thèm hiểu nữa. Tôi nhún vai ngồi xuống, chậc, mặc kệ.
Thực ra nói thì nói vậy chứ mà bỗng nhiên mẹ ầm ầm lên thế chắc cũng có nguyên nhân của nó cả. Ngồi mà nhấp nha nhấp nhổm như kiến đốt vào mông. Đó chính là tâm sự của một thằng đàn ông sau khi có gia đình, có nói thì chắc cũng chả mấy ai mà hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được sâu sắc nổi lòng của người tri kỷ.
Thôi vậy! Đi về nhà cái đã, xem có chuyện gì đang diễn biến ở đấy!
Cáo lỗi với đám bạn, tôi vội vàng phóng xe về nhà. Thật không dễ dàng khi từ chối những người bạn nhiệt tình và nhiệt huyết đang sôi sục trong từng nếp nhăn của ngần ấy bộ não ngồi ở đó.
Trưa nắng nồng nàn, tôi nghe được cả mùi da thịt cháy khét lẹt trên người mình. Hà Nội có cái nóng đến kinh khủng cả người, đi ngoài đường vào giờ này thực sự là một cực hình kinh khủng khiếp nhất mà tôi nghĩ tới bây giờ.
Cất xe vào gara, tôi đi vào nhà. Cả nhà tôi đang ngồi ở bàn ăn, chờ tôi chăng? Thấy tôi bước vào, mẹ tôi gọi:
- Khánh…
- Dạ!
- Ngồi vào ăn cơm đi con.
Tôi ngồi vào bàn ăn, liếc qua cái mặt vợ xem sắc thái biểu hiện nó như thế nào. Cơ mà chỉ thấy phảng phất nét đẹp dịu dàng khi đứng dậy đi vào bếp lấy thức ăn. Chả chào tôi lấy một tiếng, có vẻ bữa ăn trưa nay khá căng thẳng rồi đây.
Nàng đặt trước mặt tôi một đĩa rau luộc xanh ngút ngàn trời đất và một bát nước chấm không chanh, không tỏi, không ớt…đại loại là không có cái gì ngoài nước mắm.
- Mời chồng dùng cơm_em nhẹ nhàng
Tôi liếc mắt lên nhìn vợ với ánh mắt khó hiểu. Mẹ tôi thúc dục.
- Thôi cả nhà ăn cơm đi nào. Chờ đợi mãi, mất cả ngon.
Tôi cầm đũa gắp thức ăn, đang tính hỏi mẹ cho rõ đầu cua tai nheo thực hư cái chuyện lúc nay là gì, chưa kịp chạm đầu đũa thì mẹ tôi chắn ngang miếng ăn. Tôi sửng sốt ngước mắt lên nhìn mẹ.
- Con ăn rau đi…đừng có hòng động đũa tới mấy đồ này trong thời gian tới_mẹ tôi xe dịch cái đĩa rau vốn nó đã nằm chình ình trước mặt tôi rồi, giờ còn sát sàn sạt vào mép bàn để khẳng định lại chủ quyền của nó chỉ thuộc về mình tôi mà thôi.
- Ủa_tôi trợn tròn mắt nhìn_gì vậy mẹ?
- Bệnh thì phải ăn kiêng chứ sao nữa?_mẹ tôi trợn mắt quát tháo
- Bệnh gì cơ ạ?_tôi giống như người trên trời vừa rơi xuống, rớt nhầm vào mâm cơm nhà ải nhà ai ấy
- Mày còn định giấu bố mẹ nữa hả? Cái Vy nó nói hết rồi đó.
- Hả_tôi quay qua nhìn vợ, vợ tôi nghênh mặt lên thách thức, tôi nhíu mày khó hiểu_Vy?
- Thì chả phải hôm qua vợ chồng mình đi khám về, bác sỹ bảo anh máu nhiễm mỡ do uống nhiều bia rượu và ăn nhiều đồ mỡ à? Em nói với mẹ rồi, từ nay anh ăn kiêng theo chế độ dinh dưỡng do em đặt ra…anh đừng có mà ý kiến nhiều_vợ tôi nở một nụ cười tinh quái trên môi
- Vợ con nói đúng đó_bố tôi thêm vào_không thể coi thường bệnh tật của mình được.
Trời ơi! Nhà này loạn hết cả rồi sao? Cái gì mà máu nhiễm mỡ? Cái gì mà đi khám? Cái gì mà ăn kiêng? Cái gì thế này?
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì nữa hết…_vợ tôi cắt lời trước sự phản biện yếu ớt của tôi_em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi, anh ăn cơm đi, từ nay bệnh của anh em lo lắng, lớn rồi, bố mẹ không thể cứ lo mãi cho anh được.
- Trời ơi, đất hỡi, có ai nói cho con nghe đang có cái chuyện gì đang xảy ra ở cái nhà này không vậy?
- Cái thằng này, mày bị cái gì đấy hả con?
Tôi trợn mắt nhìn vợ, sốc nặng! Có phải không vậy? Đấy chính là cái chuyện mà mẹ tôi gọi tôi về gấp, là cái bệnh mà mẹ tôi nhắc tới, là nguyên nhân của tất cả những sự khó hiểu hôm nay. Và đấy hính là cách vợ tôi trả thù tôi à? Làm quái gì có cô vợ nào đối xử trắng trợn với chồng con như thế đâu? Làm gì được giờ? Chẳng nhẽ quát ầm lên trước mặt bố mẹ thằng con của hai người chả bệnh tật gì cả, vì đắc tội với cô vợ nên bây giờ phải nhận hình phạt như vậy. Rồi vợ chồng lôi nhau lên nhà đấm boxing à?
- Em tính cho anh ăn rau xanh ngày bữa như vậy đó hả?_tôi xụi lơ chống cằm nhìn đĩa rau luộc xanh ngập tràn đôi mắt.
- Ăn rau tốt cho sức khỏe, cho tim mạch mà anh.
- Anh không thể sống chỉ với một nguồn năng lượng như thế này được. Em đừng có mà quá đáng! Anh không chấp nhận!
- Cái thằng này_mẹ tôi gõ một phát vào đầu tôi_ăn cơm đi, nói nhiều quá. Vấn đề này dừng ở đây, không bàn luận thêm nữa. Tất cả vợ con cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của con thôi, còn ý kiến nữa mẹ nhốt con vào nhà ngày bữa cho ăn cháo luôn đấy.
- Em được lắm_tôi tức giận nhìn vợ, bỏ bát cơm dằn mạnh xuống bàn ăn_không thể chấp nhận được.
Tôi rời ghế bỏ đi lên phòng
- Khánh_bố tôi lớn tiếng gọi trước hành động bất lịch sự của tôi.
- Vâng?_tôi ngoảnh lại
- Con cư xử như một đứa trẻ vậy? Hành động ngu ngốc không khách gì một đứa vô giáo dục.
- Con xin lỗi, hôm nay con không muốn ăn cơm.
- Tất cả cũng chỉ vì mọi người lo lắng cho sức khỏe của con, không vì thế mà con lại có những hành động như thế. Bây giờ con đã sắp là bố của những đứa trẻ, con cần phải dạy dỗ chúng chứ không phải để bố dạy dỗ lại tư cách của con như thế này được.
Tôi nhìn khuân mặt vợ, nàng không nhìn tôi, sự tức giận trào dâng trong lòng, em đang nghĩ điều gì sau khuân mặt xinh đẹp ấy?
- Vâng, xin lỗi vì để cả nhà lo lắng và QUAN TÂM, hôm nay thực sự con không có tâm trạng ăn cơm, con lên phòng nghỉ tí.
Nói đoạn tôi bước lên cầu thang, mọi người im lặng. Thật chẳng coi ai ra cái gì nữa mà, ít nhất cũng phải nghĩ tới cảm giác của chồng mình chứ? Trước mặt bố mẹ biết tôi không thể cư xử khác lại làm như thế. Máu uất tức đến nghẹn ngào. Bộ quần áo lót lúc sáng đi làm thay vứt ở giường vẫn không dẹp cho chồng. Kiểu này là tính làm loạn đây mà, được rồi, cần có một cuộc cải cách, không thể sống mãi trong tình trạng này được. Em nên hiểu trong nhà này ai mới là chồng, và ai là vợ, ai chính là nền móng, là trụ cột! Nhà có xây đẹp, gạch đá có tốt tới đâu, sơn có đắt tiền tới mấy mà cái móng nhà không vững, không chắc chắn thì rồi thời gian cũng sẽ sập mà thôi.
Tôi bật máy tính chờ vợ tôi ăn cơm xong lên phòng. Tầm phút sau nghe bước chân em nhẹ nhàng đi lên, cửa phòng mở. Tôi không nhìn lại. Vợ tôi cũng không nói năng gì.
- Em đang bày ra trò gì thế?_tôi quay ghế lại nói chuyện với vợ.
- Chả có trò gì cả_Vy nói nước đôi
- Máu nhiễm mỡ? Không ăn được đồ ăn, chỉ ăn rau? Kiếm đâu ra đấy?_em út gì quay qua đạp ột phát bay vào tường nằm rồi đấy.
Em quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ờ sau đó dợm chân bước ra khỏi phòng. Tôi vùng đứng dậy nắm tay em kéo lại:
- Em coi chồng em là cái gì thế? Thằng bù nhìn à? Hay là thứ đồ chơi của em thích điều khiển thế nào cũng được. Anh hỏi em còn chưa trả lời anh, em thái độ với anh như thế à? Anh cưng chiều em vì em là vợ anh, anh muốn em được hạnh phúc và luôn vui vẻ. Anh nhường nhịn không phải vì anh nhu nhược không nói mà là vì anh nghĩ cho cảm giác của em, đừng có nghĩ vì thế mà cứ được nước lấn tới. Anh nói một lần, em nghe cho rõ đi, suy nghĩ tới cảm giác của anh, và hãy xin lỗi anh ngay khi em nhận ra lỗi lầm, đừng để anh cáu lên. Còn em, không phải đi đâu cả, để anh đi. Lúc nào cảm thấy được mình đã sai thì hãy gọi cho anh…
Tôi buông tay em rồi bước ra khỏi phòng, em im lặng. Ừ…cứ im lặng đi. Giới hạn nào cho sự chịu đựng? Anh giận thật rồi đấy, tốt nhất là em hãy nên biết điều mà gọi xin lỗi anh sớm. Không thì anh sẽ lại là chính anh đấy!
Thấy tôi mặt mũi giận dỗi phừng phừng bước ra khỏi nhà, mẹ tôi ngạc nhiên gọi giật:
- Này Khánh, con đi đâu thế?
- Con đi làm đây ạ!
Nói đoạn tôi bước đi, mẹ tôi gọi tôi không thèm ngoái đầu lại. Đấy, cứ ngồi mà bênh cô con dâu quý hóa của mẹ đi rồi có khi mất thằng con trai từ bao giờ không biết đâu.
Đang sớm, chưa tới giờ làm, trời thì nắng nóng cứ lượn lờ ngoài đường như thế này cũng không phải là ý hay. Thôi tìm quán cà phê nào đấy ngồi tạm nhờ vả cái điều hòa vậy.
Tôi ghé vào một quán cà phê sang trọng dành cho những ai muốn khẳng định đẳng cấp của bản thân, nó nằm thênh thang một góc phố, những ngày trước tôi vẫn thường hay lui tới những nơi như vậy. Gái phục vụ rất xinh và chân dài, lại chiều chuộng khách. Không gian cũng khá lý tưởng. Gọi một ly cà phê, con nhỏ phục vụ rạng rỡ trong chiếc zíp ngắn khoe cái chân thon thả nhìn tôi cười. Tôi thờ ơ cảm ơn rồi ngồi tựa lưng gặm nhấm ly cà phê một mình. Tâm trạng đang không vui nên gái xinh cũng không buồn nhìn nữa. Đang thiết nghĩ không biết nên đi về chốn nào đây.
Điện thoại rung bần bật trong túi quần, tự nhiên hồi hộp đến lạ, có khi nào vợ gọi không nhỉ? Nghĩ thông rồi nên hối lỗi cũng nên? Nhưng mà ê chề thất vọng. Làm gì có cái chuyện não thông nhanh thế, làm gì có ai làm công tác tinh thần đâu? Với cái bản tính bướng bỉnh to đùng như ông trời đấy, cũng phải để cho thằng chồng này bơ vơ đầu đường xó chợ mất mấy ngày là ít rồi. Ông anh rể quý hóa gọi. Nếu không phải nói về cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì rồi đấy thì tôi xin nguyện nhảy sông Hoàng Hà.
- Em nghe đây anh Tuấn?
- À, cảm ơn chú nhé, cô ấy đồng ý gặp anh rồi_đoán cứ như thánh hiển linh ấy nhợ
- Nói gì mà người ta chịu gặp thế_cũng đâu có cù lần lắm đâu nhỉ?
- Thì anh trình bày hoàn cảnh vậy thôi, nhỏ đồng ý chiều nay gặp mặt bàn bạc chuyện. Không biết có trót lọt không.
- Ôi zời, đã chịu đồng ý gặp rồi thì sao mà chả xong hả anh? Cơ bản là ở anh thấy nó như thế nào, có dẫn được về cho bố mẹ gặp không thôi.
- Anh thì anh tin vào mắt thẩm mỹ của chú rồi. Hehe…xong vụ này anh sẽ đãi chú một bữa ra trò.
- Rồi rồi, em cũng đâu có ham hố đâu. Biết đâu được thì quất luôn đi anh, già rồi, yêu thử cho nó biết, cũng hay lắm chứ bộ.
- Anh biết hay rồi nhưng mà anh không ham_ông cười khà khà_Mà bố mẹ nhắc hai đứa mày sao lâu không thấy ghé nhà ăn cơm đó.
- Vâng, em biết rồi, để hôm nào rảnh vợ chồng em qua, dạo này nhiều công trình nên bận bịu lắm anh ạ!
- Nhưng thứ này nhớ về đấy.
- Em biết mà, anh cứ yên tâm.
- Rồi, bí mật nhé. Anh cúp máy đây.
Tôi bỏ máy vào túi, lại ngồi thẩn thờ ra. Mà khoan đã, tại sao lại không về bên ngoại ít ngày nhỉ? Mẹ vợ rất tâm lý, lại rất thương tôi nữa, tại sao lại không thể sang đó tá túc ít ngày? Tự nhiên lại ý tưởng lớn gặp nhau. Tôi búng tay, thanh toán tiền cà phê, rộng rãi bo nốt số tiền thừa cho cô em xinh đẹp rồi phóng xe về, đường rộng thênh thang, thật là thoải mái.
Next