Tôi đọc được những dòng này từ một người bạn xa lạ tôi chưa từng gặp mặt, vốn dĩ bản thân tôi chả bao giờ suy nghĩ về điều đó vì cuộc sống này quá ưu ái đối với tôi và tôi không cần phải lo lắng giống như cái sự rất là bình thường của hàng triệu con người khác sống trên thế giới này. Đôi lúc tôi cho rằng nó thực sự sáo rỗng và sến, nhưng không chỉ đọc bằng mắt, tôi thử dùng trái tim cảm nhận, bỗng nhận ra mình đâu đó ở trong này.
“Tôi hỏi đất: đất sống với nhau thế nào? Đất trả lời: chúng tôi làm nền móng cho nhau
Tôi hỏi nước: nước sống với nhau thế nào?
Nước trả lời: chúng tôi hoà lẫn vào nhau
Tôi hỏi gió: gió sống với nhau thế nào?
Gió trả lời: chúng tôi nâng cánh cho nhau
Tôi hỏi mây: mây sống với nhau thế nào?
Mây trả lời: chúng tôi tan biến vào nhau
Tôi hỏi cỏ: cỏ sống với nhau thế nào?
Cỏ trả lời: chúng tôi hoà quyện và réo rắt bên nhau
Tôi hỏi cây: cây sống với nhau thế nào?
Cây trả lời: chúng tôi che chở và leo quấn cho nhau
Tôi hỏi người: người sống với nhau thế nào?
Không ai trả lời
Không ai trả lời
Không ai nói gì cả
Vì người còn đang bận giận hờn và chà đạp lên nhau
Vì người còn chôn chặt nụ cười và không cùng chia sẻ
Vì người còn nghi kị và mưu chước lẫn nhau
Vì người còn nặng nỗi thương đau Vì người còn quên cách yêu nhau
Vì người còn chưa biết được rằng sự sống vốn rất mau...
Tàn lụi...”
Qua cái thời yêu đường lãng mạn rồi, qua luôn cái thời còn lông bông, không chí hướng…bây giờ sống với thực tế nên con người tôi nó cũng thực dụng hơn nhiều.
Cả ngày đi làm, cũng ngần ấy công việc. Về nhà ăn xong lại ngủ, cuộc sống giống như một cái máy được lập trình sẵn, tất cả rồi cũng sẽ nhanh chóng rơi vào nhàm chán, bê tha và tâm hồn nặng trĩu chán chường khi mà bản thân ta chẳng tìm ra một thứ gì khác khiến cho cuộc sống của ta luôn mới mẻ và không rơi vào trạng thái nhạt toẹt.
Tôi thở dài vươn vai, đứng dậy nhìn qua cửa kính ra bầu trời. Hôm nay nắng trong xanh quá! Có lẽ ít ai chú ý rằng vào những ngày nắng thì bầu trời thường rất đẹp, chỉ biết rằng, nắng thì sẽ nóng.
Đã cuối tuần rồi. Hôm nay có tay giám đốc mới về nhận chức nên được nghỉ sớm, anh em tụ tập kéo nhau đi giao lưu, gặp gỡ, chung quy lại là lấy lòng lão. Nghe đồn lão chẳng phải tay mơ. Không hôm nào lại đúng vào hôm này, bao nhiêu dự định ấp ủ cho cả tuần nay rồi, không khéo lại hủy cũng nên? Tôi vân vê hai chiếc vé xem phim phải khó khăn lắm mới nhờ nhỏ bạn mua cho được. Muốn tối cuối tuần hai vợ chồng hẹn hò chút chút, lâu lắm rồi chả lãng mạn gì với vợ, ấy thế mà…
Chủ đề về nhà hàng và những món ăn ngon đang được đưa ra bàn tán khá sôi nổi, tôi lẳng lặng dẹp bàn làm việc, mang cặp vào ngay ngắn, tinh thần là…về nhà với vợ.
E hèm…
- Chắc là hôm nay em xin phép cáo lui, nhà em có chút việc bận, hẹn sếp với các anh hôm khác em chuộc lỗi_ca này khó
Mấy cha trong phòng phản đối ầm cả lên. Nói tới nói lui một lúc thì cũng lách được ra về, nhưng tay Quân, cái thằng khiến tôi phải rung rinh cái dây thần kinh bực mình nhiều nhất từ lúc vào làm tới giờ, phán một câu “chắc là lại muốn mời sếp đi lẻ đây mà, đường tắt của những tay có điều kiện muốn trèo cao”. Nếu như bản thân không giỏi kiềm chế thì tôi đã phang cho hắn mấy cú vào cái bản mặt đấy rồi.
Hắn trúng tuyển cùng cái đợt đấy với tôi nhưng bản thiết kế của hắn được đánh giá cao hơn và nhận được giải của hội đồng chấm thi, còn tôi chỉ là ăn may với cái giấy chứng nhận kiến trúc sư triển vọng mà từ đầu cuộc thi chả ai đề ra cái giải triển vọng đấy vào, tự nhiên mấy ông giám khảo hứng lên lại treo cho thêm cái giải đấy vào thành ra mình là người may mắn. Nhưng trong quá trình làm việc và những mối quan hệ tôi được ưu tiên hơn bởi thực lực con người ta được đánh giá qua nhiều lần, chứ không phải chỉ đơn giản một lần cố gắng là chứng minh được mình chính là mình ở thời điểm đó mãi mãi được. Ngay từ lúc đầu hắn đã không ưa gì tôi, tôi không hiểu vì sao hắn lại hiềm khích với tôi và thể hiện ra rằng “tao chả ưa gì mày cả, vì thế đừng có mà cố gắng làm gì để tao có thể chấp nhận mày trong cái cuộc sống này” và thực tế thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới việc trong mắt hắn, tôi là gì. Vì trong mắt tôi, hắn cũng chẳng là cái khỉ gì cả. Và sự ghen ăn tức ở được nâng lên một tầm ới khi gần đây nhất bản vẽ của tôi được đánh giá cao hơn hắn, tôi được lựa chọn là kỹ sư chính thiết kế công trình từ nguồn vốn đầu tư ODA.
Sức chịu đựng của con người là có hạn, nên cứ tiếp tục đi, khi nào nước tràn đê ông nổ ày banh xác ra. Loại tiểu nhân không thèm chấp, chả nhẽ chó cắn người người lại cắn chó?
Tôi vi vu xe trên đường về, cảm giác làm chủ tốc độ khiến tâm trạng tôi thoải mái hơn rất nhiều. Ghé vào shop hoa quen mua một bó hồng, tất nhiên là về tặng vợ. Vợ tôi thích hoa hồng, mà hầu như con gái đứa nào cũng thích hoa hồng, theo như vợ nói thì hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, nhưng tùy màu sắc của hoa mà tình đó được thể hiện như thế nào. Hoa hồng thì là tình yêu bất diệt, hoa hồng bạch thì em ngây thơ duyên dáng dịu dàng, hồng vàng thì tình yêu kiêu sa rực rở…nhớ mang máng là thế, chả sành mấy cái này cho lắm, cứ biết thích hoa hồng thì mua hoa hồng, vậy là được rồi.
Tôi cất xe, vừa bước chân vào nhà thì đụng ngay mẹ ở cửa, nhìn thấy cái mặt đang phởn, lại trên tay cầm một bó hoa vô cùng rực rỡ, bà cười gian xảo:
- Tặng mẹ hả? Cảm ơn con_kèm theo tiếng nói là hành động giơ tay ra như muốn đỡ lấy bó hoa đang chình ình trên tay của tôi.
- Thôi mà mẹ_tôi cười nhăn nhở, đưa bó hoa vòng ra sau lưng, tránh ánh mắt muốn chọc xuyên thấu hai con người của tôi.
- Cái Vy đang ở trên phòng đó.
- Dạ…_tôi cười tí tởn lách người qua mẹ chạy lên tầng, còn nghe tiếng mẹ nói vọng theo.
- Mang nặng đẻ đau nó tháng ngày, nuôi nấng mấy chục năm trời, kể không hết, thế mà chưa bao giờ nó mua ẹ nó được bông hoa…thật là con với chả cái…
- Thôi mà mẹ_tôi quay đầu lại_đợi đến ngày của mẹ con sẽ mua ẹ thật nhiều hoa nhé.
Mẹ lườm tôi một phát rồi quay vào bếp. Tôi chạy lên phòng, lòng rộn ràng, hân hoan. Cảm giác này, giống như là lần đầu mới biết yêu vậy đó.
Tôi mở cửa chỉ ngóc đầu vào, hoa vẫn để sau lưng. Thấy tiếng động, vợ tôi quay lại, thấy tôi đang đứng thập thò ngoài cửa mà không bước vào, nàng nhíu mày khó hiểu.
- Anh làm sao thế?
- Vợ qua đây anh bảo_tôi cười nguy hiểm
Nàng trố mắt nhìn tôi mất mấy giây, sau đó thì cũng chịu bước lại.
- Làm sao thế anh?
- Hôn chồng miếng rồi chồng nói cho nghe.
Vợ tôi đưa tay sờ trán tôi, mặt ngạc nhiên tột độ.
- Hôm nay anh làm sao thế? Ăn nhầm cái gì hả?
- Không có…
- Chứ tự nhiên hôm nay sao thế?
- Thì em cứ làm đi_tôi cười nhăn răng.
Vợ tôi lườm yêu tôi một cái rồi nhón chân hôn vào má tôi một cái. Tôi mỉm cười, đưa bó hoa ra trước mặt nàng.
Em tròn mắt ngạc nhiên, đôi mắt lấp lánh tia hạnh phúc, khuân mặt giản ra và đôi môi đang mỉm cười. Em đón lấy bó hoa rồi vòng tay ồm chầm lấy cổ tôi. Đã quá lâu rồi mới khiến em hạnh phúc như thế!
- Cảm ơn anh nhé, chồng yêu!
- Vợ vui không?
- Có...em hạnh phúc lắm chồng ạ!
- Tối nay mình hẹn hò nha vợ_tôi thì thầm vào tai em
Nàng buông tay khỏi cổ tôi, mắt tròn mặt dẹt:
- Hẹn hò là sao anh?
Tôi lấy hai chiếc vé xem phim từ trong túi quần ra ve vẩy trước mắt nàng:
- Đi ăn tối, rồi đi xem phim, giống như hồi đầu mới yêu nhau vậy đó.
Có vẻ như cái dự định không báo trước của tôi động chạm tới dây thần kinh của vợ quá mạnh mẽ thì phải, hết mắt rồi mồm vợ cứ tròn xoe. Nàng vui lắm, thấy rõ điều đó trong đôi mắt nàng mà. Đâu phải là quá bận rộn, không có thời gian để quan tâm, chỉ là cuộc sống giống như một vòng tuần hoàn, con người ta cứ vươn tới tìm sự sống mà quên mất những điều nhỏ nhặt xung quanh. Đôi khi vô tâm thờ ơ lại quên mất những niềm vui nhỏ bé. Mãi đi tìm hạnh phúc lớn lao mà đánh rơi mất hạnh phúc giản dị xung quanh mình. Đâu có quá khó để làm ột ai đó hạnh phúc đâu? Chỉ vì vô tâm.
- Tự nhiên hôm nay chồng lãng mạn thế.
- Thì lâu rồi không có thời gian bù đắp cho vợ con, nên bây giờ chuộc lỗi đó.
- Hay là lại làm gì có lỗi nên bây giờ làm vậy để mong nhận được sự tha thứ hả?_nàng nheo mắt dò xét
- Làm gì có đâu, toàn đổi oan cho chồng, chồng em ngoan hiền từ trong trứng đó_tôi giương mặt tự đắc.
- Nghi ngờ lắm à nha.
- Có gì đâu mà khó tin chứ?
- Tự nhiên hôm nay chồng lột xác thế này làm vợ hãi quá, nếu có gì thì chồng nói ra đi, chứ kiểu vậy...hic hic...
- Muốn làm vợ vui cũng không được hả? Cái gì mà lột xác chứ, bộ trước giờ chồng khô khan lắm hả?
- Mấy đứa bạn vợ bảo, phải cẩn thận với những hành động như thế này, tự nhiên tốt đột xuất, phải nghi ngờ, chỉ trừ khi làm chuyện có lỗi mới như vậy thôi.
- Thôi mà vợ, toàn nghĩ linh tinh thôi_tôi bước tới vòng tay ôm lấy eo vợ, kê cằm vào bờ vai gầy đó, thì thầm_tại thời gian qua chồng bận bịu công việc quá nên không có thời gian quan tâm vợ nhiều, nay cuối tuần chồng muốn bù đắp cho vợ, mà chồng cũng đâu làm gì có lỗi đâu. Vợ không thích thì tối nay vợ chồng mình ở nhà ăn cơm với bố mẹ, rồi đi ngủ vậy.
Vợ tôi cắn môi nhìn tôi, tôi làm mặt tỉnh bơ.
- Hứ...vậy thì đi.
Tôi cười toe:
- Vợ trang điểm thật đẹp nhé, chồng chờ ở dưới nhà.
Tôi bước xuống nhà ngồi đợi trong thời gian vợ makeup, thay quần áo. Báo cáo với cả mẹ tối nay cả hai vợ chồng đi chơi không ăn cơm ở nhà. Mẹ cứ cười cười, rồi lại bóng gió châm chọc tôi, tự nhiên lại thấy hơi hơi xấu hổ.
Độ phút sau thì thấy vợ đi xuống. Trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn vợ xinh hơn gấp bội lần, thế này thì ra đường còn ối thằng xin chết, nàng mặc chiếc váy bầu đơn giản, có thắt nơ ngang phần bụng bắt đầu đã nhô ra rõ rệt. Nhìn nàng mỏng mang như cánh thiên thần vậy.
Tôi đưa nàng tới một quán ăn dân tộc, vợ tôi không thích ăn đồ tây đồ tàu, người Việt nên xài hàng Việt cho nó chất. Nhỏ phục vụ cười rạng rỡ khi thấy tôi bước vào:
- Lâu lắm mới thấy anh đưa chị tới đây.
Nhà hàng này, ngày trước là chỗ hai vợ chồng hay lui tới nhất nên mấy nhỏ phục vụ quá quen với sự xuất hiện đều đặn và thường xuyên của hai đứa. Nhưng kể từ khi cưới thì chẳng mấy khi tôi với vợ lui tới chỗ này nữa. Hay bất kể chỗ nào khác. Chiếc bàn quen thuộc có người ngồi rồi nên tôi chọn bàn khác. Tôi mỉm cười thân thiện rồi gọi món, vợ tôi thì thầm:
- Coi bộ mấy em chân dài nhớ chồng đó.
- Tất nhiên, chồng đẹp trai ngời ngời vậy mà, giờ nào chả có chân dài bám đuôi.
Vợ tôi bĩu môi giành cái menu của tôi rồi hiên ngang gọi những món mà tôi chúa ghét nhất trên đời.
- Này, nhiêu đó mình vợ ăn sao hết được, tham ô không bằng lãng phí…
- Gọi cho cả hai vợ chồng mình mà.
- Chồng đâu có ăn được mấy cái đó đâu mà vợ gọi.
- Ăn được hết, ăn đâu có chết đâu_vợ tôi bướng bỉnh, cất menu rồi ngồi chống cằm nhìn cái mặt méo xệch của tôi.
Món ăn dọn ra, tôi trợn tròn mắt nhìn bàn thức ăn mà tá hỏa. Đây được gọi là bữa tối lãng mạn ma tôi đã dự tính ở trong đầu sao? Chẳng phải ngồi ăn dưới ánh nến uống rượu vang, có tiếng đàn violong réo rắt bên tai, rồi đút cho nhau ăn, cơ mà ít nhất thì cũng được ăn món ăn mình yêu thích chứ, bất công vậy? Đã thế vợ tôi còn ra sức gắp cho tôi một cái bát đầy phè những thức ăn, mấy cái đồ mà nhìn đến chả buồn mở miệng nhai. Tôi nhăn mặt nhìn vợ, vợ tôi giương giương tự đắc:
- Cái tội chồng hay khoe mẽ đi đâu cũng có gái theo đó, bây giờ thì hối hận cũng không kịp nữa đâu, chồng là của vợ, thế nên ăn đi…cấm có thắc mắc nhiều.
Tức muốn ói cơm trưa luôn. Ngồi cãi nhau ầm ầm cả bữa ăn, vợ tôi thì ngồi ăn ngon lành, tôi ngồi khều khều từng chút bỏ vào miệng. Bụng thì đói cồn cào mà ăn không ăn được. Chẳng khác nào cực hình, muốn gọi thêm món mà vợ tôi gạt phăng ra đi. Chả có nhẽ giữa chốn đông người lại thò chân đạp ột phát??? Tối về rồi tính sổ sau vậy. Đúng là cái câu “ngày xưa nhà Tần gọi vợ là Nương tử, nhà Minh gọi vợ là Thê tử, ngày nay gọi vợ là Sư tử” quả không sai.
Cơm nước xong xuôi, tôi dẫn bà chằn nhà tôi đi xem phim, phim tình cảm. Nghe thiên hạ đồn phim này hay, cảm động muốn chảy nước mũi, ai xem không khóc không phải là người. Mấy cái phim lấy nước mắt của người xem này tôi chả ham hố, nhưng mà vợ tôi thích, nên thôi ráng chịu đựng một hôm. Vợ vui thì mình cũng chẳng buồn.
Đầu phim, có mấy cảnh cười ngặt nghẽo, ý tôi là vợ tôi cười ngặt nghẽo, nó chỉ hơi hơi buồn cười một tí đối với tôi, thế mà vợ tôi cười haha được thành tiếng, khiến cho người ngồi trước quay lại nhìn, người bên cạnh thì quay sang…cười theo. Tôi nhìn vợ lắc đầu ngao ngán. Người gì mà vô tư thế không biết. Đến đoạn giữa phim, bắt đầu đan xen chi tiết cảm động, tôi vừa ngồi nhai bắp rang bơ vừa chiêm nghiệm cái giá trị nhân văn mà ông đạo diễn đang muốn phản ánh ở trong, thì nghe tiếng vợ sụt sịt bên tai, quay sang nhìn thì thấy nước mắt đang tuôn ra ầm ầm, nàng cắn chặt môi, tôi trợn tròn mắt, cái gì mà mít ướt vậy, mới có chừng đó mà đã khóc vậy rồi. Nhìn xung quanh cũng có mấy em bắt đầu sụt sịt. Haizzzz…rõ khổ mấy cái đồ đàn bà con gái, sinh ra vốn đã có trái tim yếu mềm rồi. Tôi đưa tay quẹt nước mắt cho vợ, nàng chẳng thèm quay sang nhìn tôi một cái, mắt vẫn cứ dán chặt cái màn hình. Đỉnh điểm nhất là cái cảnh cuối phim, tôi thấy cay cay nơi sống mũi, nước mắt bắt đầu rơm rơm, chẳng phải là tôi yếu đuối nhưng không thể không thấy động lòng trước cái cảnh chia ly mà biết sẽ không bao giờ được gặp lại người mà mình yêu thương, quý trọng nhất. Mọi chi tiết quá thật và quá biểu cảm…nhưng mà nước mắt mình còn chưa kịp rơi thì bên cạnh vợ đã òa lên nức nở như một đứa con nít bị cướp mất chiếc kẹo ngon lành cành đào nhất của nó. Cứ thế mà vợ gào lên thảm thiết như mình chính là nhân vật chính của câu chuyện trên. Tôi nắm lấy tay vợ dỗ dành, chẳng có tác dụng, nàng cứ khóc huhu như ngồi ở nhà xem phim một mình ấy, chẳng chú ý tới ai nữa.
- Thôi mà vợ, chỉ là phim thôi mà_tôi an ủi
- Nhưng mà…em…thương nó quá…tội nghiệp quá_nàng nức nở
- Người ta đang nhìn vợ khóc kìa.
- Mặc kệ người ta…em buồn thì em khóc.
Ờ, vậy thì cứ khóc cho thoải mái, nhưng thề có trời, đừng có hòng mà hôm sau để tôi dẫn đi xem mấy cái thể loại này nữa. Chỉ biết ngồi lau nước mắt cho vợ cho tới khi hết phim. Hết khóc, nhưng vẫn còn nức nở.
Kết thúc một buổi tối quá chừng lãng mạn của hai vợ chồng. Bụng tôi thì đói meo, réo ầm ầm phản động trong, mắt nàng thì sưng vù vù lên vì khóc quá nhiều.
Lúc đi thì phấn khích là thế, lúc về thì tụt hết cả cảm xúc. Về chắc phải chén gói mì đã mới đi ngủ được. Niềm vui duy nhất mà tôi nghĩ được bây giờ là ngày mai không phải đi làm, và tối nay có thể ôm vợ con ngủ nướng tới tận trưa hôm sau.
Nhưng chuyện đó có ai ngờ, vừa về tới nhà thì đụng ngay cái mặt hầm hầm như trái bom nổ chậm của bố đang ngồi ở phòng khách. Thấy vợ chồng tôi bước vào, ông đứng dậy đốp ngay một câu chưa kịp nghe ai chào hỏi gì:
- Vy, con lên phòng ngủ trước đi, còn mày, vào phòng bố nói chuyện.