Tên thủ lĩnh ra lệnh cho bọn đàn em chuẩn bị cho Thiên Giai một phòng ngủ đàng hoàng, đương nhiên phòng đó có lắp camera để theo dõi hành động của cô. Sáng hôm sau, Thiên Giai tỉnh dậy, thấy mình đã bị trói ở trên ghế, trước mặt là một người cao lớn nhưng còn rất trẻ, trạm trỗ đầy mình . Hắn nói:
-Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi à ?
-Anh là ai? Sao tôi lại ở đây? – Thiên Giai hỏi, trong lòng hơi lo lắng
-Tôi là ai không quan trọng. Cô ở đây cũng chỉ do tên Tĩnh Phong mà ra thôi. Đợi đi, tôi sẽ gọi cho hắn, một là hắn hốt xác cô về, hai lại cô đem xác hắn ra khỏi đây.
-Đừng, xin anh, đừng làm hại anh ấy
-Hahaha, cô là gì mà tôi phải nghe theo cô ?
Một tên đàn em chạy vào, báo cáo với tên thủ lĩnh rằng:
-Thưa anh, Nguyệt Nhã đã đến.
-Cho cô ta vào.
‘ Nguyệt Nhã, lại là chị. Tôi không làm gì chị cả, sao chị cứ ưa gây sự với tôi vậy? ‘ Thiên Giai nghĩ thầm
Tên thủ lĩnh nhấc điện thoại lên gọi cho Tĩnh Phong, Thiên Giai nhận ra đó chính là điện thoại của mình thì gào lên:
-Này, anh đừng lấy điện thoại của tôi gọi cho anh ấy, nguy hiểm lắm..ưm..ưm – Lúc này cô đã bị một tên khác bịt miệng lại bằng băng keo.
Tĩnh Phong đang rất bực bội vì tối qua anh gọi cho cô mà không được, nay cô lại tự động gọi cho anh, anh bắt máy:
-Cô làm cái gì thế hả?
-Tĩnh Phong, bạn gái mày đang trong tay tao, muốn gặp bạn gái lần cuối thì đến đây.
-Khốn kiếp, bọn mày sao có thể chơi tồi như vậy?
-Chính mày đã dồn bọn tao vào đường này, đừng có nhiều lời. Tao cho mày p nữa, nếu không thì đến nhận xác cô ta đi.
-Bọn mày đang ở đâu.?
-Chỗ cũ. Không gọi cảnh sát, nếu có cảnh sát theo thì mày đừng mong thấy xác cô ta nữa.
Nói rồi hắn cúp máy. Nguyệt Nhã đã chờ sẵn, cô ta cất lời khen:
-Anh làm tốt lắm
-Cô không phải khen, đem người lên tầng hai đi. – Nguyệt Nhã gật đầu sau lời nói đó. Cô kéo Thiên Giai đi lên nhưng bọn người kia không cho phép vì đại ca đã dặn: nếu Nguyệt Nhã có những hành động như vậy với Thiên Giai thì họ sẽ phải đưa cô lên tận nơi. Nguyệt Nhã có dẫn thêm một người đàn ông nữa.
………………….
Tĩnh Phong đang rất lo lắng, anh liền gọi điện cho Dương và Vũ:
-Thiên Giai bị bắt cóc rồi, hai người điều động anh em đi. Trận này khá gay gắt đây. Đừng báo cảnh sát, cũng đừng nói cho hai người bạn của Thiên Giai biết
-Mày yên tâm , bọn tao tới liền.- Dương và Vũ trả lời. Tĩnh Phong không lầm khi chọn hai người này làm bạn của anh, họ cùng anh vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần.
Tại căn nhà hoang
-Tao đến rồi, mày mau thả người ra đi – Tĩnh Phong lạnh lùng
-Đâu có dễ như vậy. Lần trước mày đánh anh em tao thế nào, bữa nay tao phải trả lại gấp đôi – Tên thủ lĩnh cười nhạt
-Thả cô ấy ra , mày sẽ có thứ mà mày muốn. Nói đi, mày muốn bao nhiêu tiền ?
-Tao nghĩ là không được đâu,tao không cần tiền.Tiến lên – Tên thủ lĩnh ra lệnh. Cả hai bên tiếp xáp nhau mà đánh. Lòng Tĩnh Phong nóng như lửa đốt, biết là Thiên Giai đang ở đây mà anh vẫn chưa tìm ra cô. Nếu cô có mệnh hệ gì thì anh không biết mình nên làm sao nữa. Cả hai bên đánh nhau điên cuồng, như muốn lấy mạng của đối phương. Tĩnh Phong đã rất tức giận mà hét lớn:
-Thả người ra nhanh. – Anh không hề biết tiếng hét này của anh đang an ủi tâm hồn của một người. Cô ấy mong anh không đến, nhưng anh đang ở đây, đang làm dịu đi nỗi sợ của cô.