Sáng hôm sau, khi thức dậy cô đã thấy ba mình chuẩn bị bữa sáng đầy đủ. Ông gọi cô tới rồi nói:
-Con ăn sáng đi, ăn xong ba sẽ đón cô ấy về nhà chào con.
-Vâng
Thiên Giai đáp, nhưng cô không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra. Một lúc sau, ba cô về. Cô không muốn” mẹ kế” có thành kiến với mình nên cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Người phụ nữ ấy nhìn ba cô cười hạnh phúc. Thiên Giai bất giác nhớ đến mẹ, lòng thầm mong mẹ còn sống. Người phụ nữ theo ba cô bước vào nhà, nhìn thấy cô đã cười hiền hậu:
- Chào con, cô tên Triệu Tú Dung, còn con?
-Con tên Mạc Thiên Giai, mời cô vào nhà.
……………
Sau buổi trò chuyện, ba Thiên Giai hỏi cô:
- Thiên Giai, con thấy cô ấy như thế nào?
-Có vẻ là một người phụ nữ tốt ba ạ.
-Vậy tháng này ba tổ chức hôn lễ nhé, chúng ta còn tháng để chuẩn bị, được không con?
-Dạ
Chiều hôm đó, Thiên Giai tìm gặp Song Khuê. Cả hai lại tới chỗ cũ, nơi gắn liền những kỉ niệm tuổi thơ của họ.
- Cậu thấy cô ấy thế nào- Song Khuê mở lời
- Chắc là người tốt. Ba nói tháng nữa cưới, nhưng không muốn dời nhà đi đâu cả vì nhà cũ có những kỉ niệm đẹp của ba và mẹ, ba không muốn chôn vùi nó vào quên lãng hay biến nó thành đống hoang tàn đổ nát. Vì cô Tú Dung trân trọng ba nên đồng ý làm hôn lễ ở nhà cũ.
- Cậu có phước đấy, Thiên Giai à.
Thiên Giai không trả lời, lẳng lặng nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Cô lại nhớ đến mẹ rồi. Cô cố nuốt nước mắt ngược vào trong để chế ngự những cơn nấc và tiếng khóc đang chực trào nơi cuống họng.
………….
Sau hôn lễ, cô Tú Dung ở nhà làm nội trợ, thi thoảng lại làm đồ thủ công như mẹ Thiên Giai ngày xưa. Hàng xóm lo rằng Thiên Giai không được hạnh phúc, nhưng Thiên Giai lại không bận tâm vì điều đó. Dì Dung rất yêu thương cô, chăm sóc cô như con đẻ của mình. Nếu Thiên Giai có sai sót cô chỉ nhẹ nhàng góp ý. Vì vậy mà Thiên Giai cảm thấy cởi mở, gần dì hơn. Dì cũng không sợ tai tiếng mẹ ghẻ con chồng, bởi ta sống sao mà không phụ lương tâm, thì có gì đáng trách. Rồi dì mang thai. Sau khi siêu âm, biết tin là bé trai, ba Thiên Giai vui mừng khôn xiết. Từ đó, những công việc nhà Thiên Giai giúp dì làm, để dì thoải mái, khỏe mạnh.
Cả nhà quyết định đặt tên cho em là Mạc Thiên Doanh.Bà ngoại của Thiên Giai vẫn thường ghé thăm cô, đôi khi cũng mang cho dì Tú Dung vài món đồ. Bà ngoại của Thiên Doanh cũng vậy.Thiên Doanh ra đời trong cái nắng oi bức của mùa hạ. Khi Thiên Doanh được hơn tuổi cũng là lúc cô lên thành phố nhập học. Cô đậu vào một trường THPT nổi tiếng. Trường này có chính sách ưu đãi rất đặc biệt với học sinh nghèo vượt khó. Nếu hết học kì I của năm thứ nhất, học sinh đủ tiêu chuẩn sẽ được cung cấp đồ dùng học tập và sách vở cho học kì tới. Học kì II của năm thứ nhất vẫn giữ được tiêu chuẩn đó thì sẽ cung cấp SGK+vở học cho học kì của năm thứ và cứ như vậy cho đến hết thời gian trung học. Thiên Giai và Song Khuê cùng đậu vào một trường, may mắn thay lại học chung một lớp. Cả hai cùng ở kí túc xá trong trường. Trường này quả thật là ưu đãi học sinh, kí túc xá rất mát mẻ và sạch sẽ. Nhập học được tháng, Thiên Giai bắt đầu thi kiểm tra lại chất lượng. Khi ra khỏi phòng , tất cả như bầy ong vỡ tổ:
- Trời ơi, làm được hông mày??
- Tao chết quá mày ơi, đề nó khó quá luôn.
- Kiểu này chết tao mất.
Bỗng đằng kia có tiếng reo hò của cả một đám con gái, vừa la hét, vừa khen ngợi. ” Gì thế nhỉ”- Thiên Giai tự hỏi. Thấy Thiệu Lâm đi tới cô kéo tay Thiệu Lâm:
-Thiệu Lâm, có chuyện gì thế, sao mấy bạn bên kia la inh ỏi vậy??
-Hả, cậu học ở cái trường này tháng rồi, không biết những lúc như vậy là Du Tĩnh Phong sẽ xuất hiện sao Thiên Giai ?
- Lâu lâu cũng nghe hò hét như vậy mà không biết có chuyện gì?
Vừa lúc Tĩnh Phong đi ngang qua thì nghe thấy Thiên Giai hỏi Thiệu Lâm:
-Này, rốt cuộc anh ta là ai mà cái trường này phải sốt lên thế?
Một dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu Tĩnh Phong: cô gái này là ai? Vào học lâu rồi điều này cũng không biết.Được
Tai Tĩnh Phong rất thính , hôm nay lại có chút chuyện vui nên quay lại mà hỏi đùa cô, mặc dù miệng không hề có chút ý cười:
- Thắc mắc tôi là ai sao? Hỏi bạn cô xem có ai như cô không?
Nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám tro của Tĩnh Phong, không hề có chút sợ hãi Thiên Giai bình tĩnh:
- Tôi không quan tâm anh là ai.
Bỗng Thiên Giai thấy phía sau có người ra hiệu cho cô đừng nói nữa. Đó là Kỳ Dương, bạn của Tĩnh Phong. Bên cạnh anh ta còn có một người nữa rất điển trai. Tên gì nhỉ. hình như là.. La Quốc Vũ- đội trưởng bóng rổ trường này.Tĩnh Phong nhất thời bị cô gạt qua một bên. Sau đó, Tĩnh Phong, Thiên Giai, mỗi người một hướng, cứ vậy mà đi. Một số đứa con gái cứ bám theo Tĩnh Phong, nhưng mặt cậu ta lạnh như băng, không đoái hoài đến ai. Cả hai tên kia cũng vậy.
Lúc đó Thiệu Lâm và Song Khuê đi cạnh Thiên Giai, Thiệu Lâm vì sự ngạc nhiên lúc nãy mà lên tiếng:
-Thiên Giai, lúc nãy cậu dám làm như vậy với Tĩnh Phong, thì cậu chết chắc rồi.
-Anh ta là ai chứ. Đáng sợ đến vậy sao? Thiên Giai hỏi Thiệu Lâm
-Mình cũng chưa biết về anh ta. Lần này Song Khuê lên tiếng
-Trời ơi, bạn của tôi ơi- Thiệu Lâm chán chường- Vậy thì làm ơn mà nghe này: anh ấy tên Du Tĩnh Phong, con trai thứ của tập đoàn lớn nhất nhì châu Á,nổi tiếng ở Đông Á và một số nước châu Âu. Là học sinh đứng đầu toàn khối trong các kì kiểm tra. bla..bla..- hộc hộc-Được chưa..hai cô nương.? Thiệu Lâm với vẻ mệt mỏi hỏi Thiên Giai và Song Khuê.
-Được rồi, giờ thì về phòng nào. Song Khuê nói.
-Ừ đi thôi
Bỗng có tiếng gọi giật lại:
-Này cô? Cô đứng lại một chút được không.
Ai vậy nhỉ, cả ba cô gái nhìn nhau, rồi quay ra đằng sau thì thấy anh chàng khi nãy đi với Tĩnh Phong
-Cho tôi biết tên cô được không. Tôi là Âu Kỳ Dương- Vừa nói Kỳ Dương vừa đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với Thiên Giai.
Ai kia đã bị cho anh chàng họ Âu này làm mê mẩn rồi, khi nãy nói về Tĩnh Phong nhiều lắm mà . ( chị Thiệu Lâm đấy hehe)
-Chào anh, tôi là Mạc Thiên Giai- Thiên Giai bắt tay với Kỳ Dương.
- Thiên Giai, khi nãy tôi quả không ngờ cô có thể làm như vậy. Trước giờ chưa có ai như thế đâu.
- Theo anh thì tôi phải làm sao? Thiên Giai hỏi lại Kỳ Dương.
- Tôi không đoán được cậu ta sẽ làm gì, tốt nhất cô đừng làm như lúc nãy nữa.
-Cám ơn anh. Thôi giờ tôi phải về , chào anh.
- Cô ở kí túc xá ??
- Đúng vậy.
Thiên Giai huých nhẹ Thiệu Lâm, nhắc cô phải về. Thiệu Lâm còn luyến tiếc chưa muốn rời. Thật là…