- Anh, em đi đây – Tích Ngọc chạy từ trên lầu xuống, tay kéo theo Thiên Giai. Thiên Giai chỉ mặc một chiếc quần jean dài cũng một cái áo màu xanh dương, tóc buộc cao gọn gàng. Chỉ đơn giản vậy thôi mà Tĩnh Phong cũng không thể rời tầm mắt. Thiên Giai cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, bước ra ngoài cùng Tích Ngọc. Tĩnh Phong ở nhà rất lo lắng, muốn lấy xe đi theo hai người kia, nhưng lại sợ làm tụt hứng của Thiên Giai nên lại thôi. Anh đành gọi cho hai vệ sĩ của nhà mình:
- Alo, chú ạ? Chú có thể giúp cháu theo bảo vệ Tích Ngọc được không?
- Vâng, thưa cậu. Tôi luôn sẵn sàng ạ.
- Cám ơn chú, Ngọc đang ở đường X, chào chú.
- Chào cậu, tôi sẽ đi ngay đây.
Tĩnh Phong cúp máy, anh thở phào nhẹ nhõm, lòng cũng yên tâm phần nào.
Trở lại với Thiên Giai và Tích Ngọc
Hai cô nàng đang mải mê trong shop thời trang. Cả hai đã chọn được bộ đồ ưng ý nhất, cơn giận Tĩnh Phong trong Thiên Giai đã giảm bớt phần nào. Đi thêm một tí nữa cô nhìn thấy một chiếc áo sơ-mi nam rất đẹp. Màu xám tro, đúng với màu mắt của Tĩnh Phong. Chiếc áo thiết kế đơn giản, nhưng nhìn nó cô biết chắc Tĩnh Phong mặc sẽ rất đẹp. Cô với tay lấy chiếc áo bỏ vào trong giỏ đồ rồi gọi Tích Ngọc đi thanh toán. Tích Ngọc nhận ra ngay sự có mặt của chiếc áo màu xám tro. Cô hỏi:
-Chị, cái này chị mua cho anh à?
-À.. không. Chị mua cho một người bạn – Thiên Giai nói dối, cô không muốn cho Tích Ngọc thấy mình đang giận Tĩnh Phong, lại đến siêu thị mua đồ cho anh, quan tâm đến anh
- À, ra vậy. – Tích Ngọc nói nhỏ- Chị này, chị có biết chị nói dối rất tệ không?
- Hả, ý em là…
- Chị đó, chị không giấu được cảm xúc của chính mình. Em biết chị nghĩ mua chiếc áo này cho anh ba là rất đẹp, chị không dám nói với em điều đó nhưng ánh mắt chị vô tình phản lại chị.
- Chị..
- Haizz, chị là người trong cuộc mà cứ để đứa em ngoài cuộc này nhìn vào không hà. Anh ba chỉ là muốn làm chị bất ngờ thôi. Anh đâu có cố ý gì đâu. Em biết nhiều khi ảnh quá trớn, nhưng cũng đâu có làm hại ai. Em biết anh thương chị nhiều, chứ không thì em chẳng bao giờ được gặp chị đâu.
- Chị biết rồi, chúng ta về luôn chứ?
- Vâng, em cũng đang tính rủ chị về, cũng hơn h rồi.
Cả hai thanh toán xong tiền những thứ đã mua liền ra về. Trên đường, Thiên Giai có suy nghĩ lại những lời của Tích Ngọc. Quả thực Tĩnh Phong làm vậy cũng chỉ muốn cô vui, chắc tại cô nghĩ quá sâu về vấn đề. Chiếc taxi đỗ xuống chiếc cổng quen thuộc, Tích Ngọc mở cửa đi vào nhà. Trong nhà chỉ còn ánh đèn mờ ở phòng khách, không thấy Tĩnh Phong đâu cả. Cô đoán anh đã ngủ rồi. Cũng cùng suy nghĩ với cô, nhưng Tích Ngọc là người trong nhà đương nhiên hiểu anh hơn. Cô chắc chắn hôm nay anh về phòng sớm như vậy chắc hẳn anh vừa đánh nhau hồi chiều.
- Ngọc ơi, em cho chị mượn chìa khóa cửa đi, chị muốn ra ngoài sân một chút.
- Đây chị, vậy em lên ngủ trước nhé.
- Ừ, em ngủ ngon.
- Chị ngủ ngon. – Tích Ngọc quay lên phòng.
Thiên Giai mở cửa bước ra ngoài. Khi nãy nhìn vào điện thoại, thấy sắp tới lễ Vu Lan, cô lại nhớ đến mẹ. Những giọt nước mắt lại chực trào. Cô lấy điện thoại gọi cho ba mình:
- Con chào ba, ba sắp đi ngủ chưa?
- Con gái à? Chưa con, sao con chưa đi ngủ đi?
- Ba ơi, giỗ mẹ lần này chắc con không về được.
- Không sao đâu, mẹ cũng biết mà.
- Ba à, con nhớ mẹ. – Thiên Giai bật khóc, cô bỗng cảm thấy mình có lỗi với mẹ vô cùng. Tại sao cô không thể về trong ngày giỗ mẹ cơ chứ?
- Bình tĩnh nào con, lớn rồi ai lại khóc như thế.
Thiên Giai không cách nào ngăn được cảm xúc của mình, đành nói vô điện thoại:
- Ba…con cúp … máy đây – Rồi cô tắt máy, cố ngăn đi dòng nước mắt của mình.