Những ngày sau đó, cuộc sống của Thiên Giai cứ vậy trôi qua trong hạnh phúc. Nếu cô không gặp được Tĩnh Phong, có lẽ cô cũng không biết được tình yêu tuổi học trò là gì.
Tối ngày / tại quán cà phê nơi Thiên Giai làm thêm
- Thiên Giai , một cappucino cho bàn số nhé
- Xong đây chị ạ – Thiên Giai nhanh chóng mang cappucino ra cho khách – Mời anh – Cô cẩn thận đặt xuống
- Cám ơn- Lúc này người thanh niên mới ngẩng mặt ra khỏi tờ báo. Thiên Giai nhanh chóng nhận ra, anh ta chính là thủ lĩnh của Demon
- Anh… anh… – Nếu như cầm ly cappucino trên tay, có lẽ Thiên Giai đã làm rơi nó. Gặp lại chàng trai này, quả thực khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. – Tại sao anh…
- Cô không phải sợ hãi, hôm nay tôi đến không phải có mục đích xấu đối với cô
- Vậy anh…
- Cô có thể ngồi xuống – Thủ lĩnh Demon đưa tay mời. Thiên Giai lúc này mới dám ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn còn đang rất lo lắng.
- Tôi tên Triệu Thế Khải. Gọi tôi là Thế Khải được rồi. Hôm nay tôi muốn báo cho cô một tin, để cô chuẩn bị tâm lí. Ngày / tới, Tĩnh Phong sẽ tham gia một cuộc họp của giang hồ, đương nhiên tôi cũng vậy. Tôi muốn cô để ý một chút, nếu không ngày hôm đó cô sẽ khó toàn mạng. Cô hãy chạy trốn Tĩnh Phong càng xa càng tốt, hoặc đừng để hắn ta tìm ra cô. Nếu không, tôi sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô đâu.
- Anh nói vậy là có ý gì? – Thiên Giai ngờ vực hỏi
- Cô không cần phải hỏi kỹ càng như thế, nhưng cứ nghe lời tôi là được rồi. Tất cả chỉ là tốt cho cô thôi.
- Tôi tại sao phải tin anh. Không phải lần trước anh khiến tôi suýt bị làm nhục hay sao?
- Lần đó là ngoài ý muốn. Nhưng lần này cô tuyệt đối phải nghe tôi. Nếu không, tình cảm giữa cô và Tĩnh Phong sẽ không được bền vững đâu.
- Lời nói của anh không hề thuyết phục.
- Thôi bỏ đi, tùy cô. Chúng ta có thể làm bạn không? – Thế Khải đưa tay ra, muốn bắt tay với Thiên Giai. Cô suy nghĩ một lúc rồi cũng bắt tay với anh.
- Bây giờ tôi và cô là bạn. Nếu có chuyện gì cần giúp cô cứ gọi cho tôi. Đây là số điện thoại của tôi – Thế Khải đưa ra một danh thiếp.
- Tập đoàn Triệu thị, vậy anh là..- Thiên Giai ngạc nhiên
- Đúng như cô nghĩ, tôi là con trai của chủ tịch Triệu thị.- Thế Khải gật đầu – Cô yên tâm, trên thương trường Triệu thị của tôi không hề đối đầu với Du thị của Tĩnh Phong. Tôi cũng không hề có ý đó.
- Vậy tại sao anh còn ở băng nhóm làm gì?
- Chuyện riêng tư thôi. Mà quên, tôi bằng tuổi Tĩnh Phong, nên cô phải gọi tôi là anh xưng em. Không được xưng tôi nữa.
- Không phải khi nãy anh nói chúng ta là bạn bè sao? Tôi thích nói thế nào mặc tôi
- Haha, có chí khí, tôi rất thích kiểu ăn nói này của cô. Coi như tôi nhìn không lầm người, tìm được người bạn tâm giao như cô quả không dễ. Cô yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra nữa đâu.
- Có thể tạm tin anh lần này. Anh không uống cappucino đi, để vậy sẽ hết ngon đấy- Thiên Giai nhắc nhở
- Chủ ý của tôi không phải đến để uống thứ này.
- Hoang phí thật. Anh có biết ngoài kia chỉ cần một giá tiền một ly này của anh là họ có thể có được một bữa ăn hay không hả? Ít nhất anh cũng phải suy nghĩ về điều đó chứ.
- Được rồi được rồi, tôi uống là được chứ gì – Thế Khải cầm lấy ly cappucino uống một hơi. – Cô học trường nào?
- Quốc tế X. Còn anh?
- Quốc tế- Đại Học quốc gia Y .
- Tôi có nghe qua trường đó, chất lượng cũng không tồi. Ban đầu tôi cùng bạn cũng định thi vào đó nhưng chế độ ưu đãi học sinh không cao bằng bên này nên thôi. Hơn nữa đây cũng là điều mà mẹ tôi muốn
- Cô chưa cho tôi số điện thoại của cô.
- Đợi tôi một chút – Thiên Giai lấy điện thoại, nhập số của Thế Khải vào rồi gọi cho anh – Đó là số của tôi
- Được rồi, không còn sớm nữa. Tôi về trước đây. Hay để tôi đưa cô về luôn?
- Không cần đâu, Tĩnh Phong sẽ đón tôi.
- Vậy được – Thế Khải ra về. Cuối cùng anh cũng vượt qua những suy nghĩ của mình để đến làm bạn với cô. Từ lúc gặp cô đến giờ, anh luôn cảm thấy trong mình có gì đó khác lạ. Anh không hề nhận ra rằng: mình đã yêu Thiên Giai. Cô gái này là ai mà có thể khiến nhiều người quan tâm đến thế?
_______________________________________________________________________________
” Em nói: em chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong mắt người đời, vậy tại sao ai cũng muốn có được em? muốn đưa em ra khỏi vòng tay của anh? Nhưng họ không biết rằng, như vậy chỉ khiến anh yêu em nhiều hơn mà thôi !!! ”