sau khi hắn ra khỏi nhà nó cứ cảm thấy bồn chồn khó yên....cảm giác lạ lắm...nhưng đnag sợ mất cái gì đó...nó lôi sợi dây chuyền của mk ra ngắm nghía..."khi nào em mới tìm thất anh,liệu anh còn nhớ em không" haizzz.tâm trạng của nó đang rất khó tả....trời bắt đầu âm u.chắc tý nữa là có mưa rồi....đã h sáng rồi nó vẫn không tài nào ngủ được.mấy con bạn thân thù chắc bh đag ở nhà bố mẹ ngủ như hèo lười rồi nào có nghĩ tới nó đâu.ầm ầm trời bắt đầu dông bãm to....nó cảm thấy lo quá...đã gần h sáng rồi hắn vẫn chưa về....không biết đi đâu nữa.....nó liền cầm ô đi ra ngoài cổng đợi...nó chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới hắn tim nó lại đập nhanh đến vậy....lo lắng cho hắn nữa...cái tên chết bầm đó...có phải không biết đường về hay không.....trời thì dông bão lớn...thân hình bé nhỏ đag đi trong mưa...đi gần chiếc cổng sắt....sao mk phải lo cho hắn chứ.....nên đứng chờ hắn không...hắn làm gì mà không về nhà....nó quyết định mở cửa bỗng....nó nhìn thất một người đang nằm soài trên đất.máu hòa quyện với nước mưa...khuôn mặt chẳng nhìn rõ.....nó quyết định tiến lại gần.....chuyện....chuyện...gì thế này....khuôn mặt đó....cái khuôn mặt đó...sao lại là...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
dạo này chả có tý ý tưởng gì các cậu ạ.....nên ra chap hơi lâu.xl nha