Ahihihi ~ Ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Lâu rồi không đăng ha!?
Sau phần tỉnh tò ngọt ngào của Lăng Ngạo Quân chúng ta tiến đến cuộc chiến giữ Linh tỷ và Nhã Yên nhá!!! ^O^
Mỉm cười nhìn cặp đôi trước mặt bản thân. Băng Tuyết Linh âm thầm chúc phúc cho họ. Haizzzz ~ Nói thật thì cô hơi ghen tỵ với Nam Cung Nguyệt có một người yêu thương bản thân như vậy.
" Lăng Ngạo Quân! Đối tốt với Nguyệt Nguyệt đó. Tôi mà biết ông làm gì tổn thương đến Nguyệt là tôi THIẾN nghe chưa!?" Băng Tuyết Linh bá vai Nam Cung Nguyệt cười nói đe dọa Lăng Ngạo Quân
" Ờ. Tôi biết rồi " Lăng Ngạo Quân mỉm cười đáp lại. Vợ anh làm sao anh dám làm tổn thương chứ!?
" Híc híc... Cuối cùng con gái của chúng ta cũng sắp kết hôn rồi " Đông Phương Kì giả vờ khóc lóc bám lấy Đàm Thế Nam khóc lóc. Ám chỉ Nam Cung Nguyệt là con gái của... hai người họ. Lăng Ngạo Quân là con rể. Sau này con rể nên báo đáp ba mẹ vợ
" Đúng a ~ Con gái của chúng ta sắp kết hôn rồi " Đàm Thế Nam cũng hùa theo
Trán của Băng Tuyết Linh hiện rõ ba vạch đen. Con gái!? Của chúng ta!? Chẳng lẽ hai đứa nhóc Song Anh nói đúng hả trời!??? Hai tên này yêu nhau thật???
Nam Cung Nguyệt thì trợn tròn mắt nhìn hai tên tự kỉ nào đó. Hai người họ có phải là Đàm Thế Nam và Đông Phương Kì không vậy!? Sao lại biến thành thế này!? Cô biến thành con gái họ khi nào vậy!?
Lăng Ngạo Quân thì híp mắt nhìn hai tên điên nào đó. Trong lòng thở dài một cái. Đúng thật là hai tên này có tình ý với nhau thật rồi... Chậc chậc ~ Làm bạn bao lâu nay con tưởng hai tên này là trai thẳng... Ai hay chữ ngờ... Haizzzz ~ Tiếc cho bao nhiêu trái tim thiếu nữ đem lòng yêu hai tên này...
Nhận thấy mình hơi quá. Đàm Thế Nam và Đông phương kì kết thúc cái trò lố lăng mà bản thân tạo ra.
Lang thang một mình trên hành lang của học viện, ánh trăng đêm nay rất sáng. Băng Tuyết Linh không khỏi nhớ về thế giới bên kia. Không biết Tiểu Lam, Mẹ, bà ngoại và mọi người như thế nào rồi ta!?... Mãi suy nghĩ mà cô không để ý phía trước nên đâm sầm vào người khác
Khẽ rên một cái, cô đứng lên đập vào mắt của cô chính là Mạc Tử Vỹ... Ôi! Hôm bay đúng là đen đủi mà. Cô quên mất lễ hội lần này học viện Royal cũng tham gia. Mạc Tử Vỹ ở đây thì chắc chắn Vương Nhã Yên, Liễu Phi, Nhan Tuyên, Diệp Hạo, Lam Thiên cũng ở đây.
Phủi bụi ở váy coi Mạc Tử Vỹ như không khí bước đi. Nhưng trời không chiều ý người. Mạc Tử Vỹ nắm tay cô giật mạnh về phía mình khiến cô mất đã ngã vào lòng hắn.
" Linh Linh! Anh nhớ em và... Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Sai vì trước kia có mắt như không lại đi tin yêu Vương Nhã Yên và bỏ qua, khinh bỉ em. Linh Linh... À không Vương Tuyết Linh, cho anh một cơ hội... Được không!?"
Mạc Tử Vỹ khẽ nỉ non, giọng nói trầm ấm, ánh mắt lóe lên tia hối hận, tang thương và... yêu thương nồng đậm ( TA KHINH)
Băng Tuyết Linh ở trong lòng cười lạnh. Sao!? Hối hận à!? Cho cô xin đi... Người trước kia anh làm tổn thương đã lên tây thiên từ lâu rồi. Còn người trước mặt anh là Băng Tuyết Linh à không... phải nói là Nhạc Tử Linh chứ.
Thoát ra khỏi vòng tay của Mạc Tử Vỹ. Băng Tuyết Linh cười lạnh, mặt thờ ơ nhìn Mạc Tử Vỹ nói
" Anh hối hận!? Anh sai rồi!? Anh nhớ tôi!? Cho tôi xin đi... Anh đang đóng phim tình cảm Hàn Quốc đó hả!? Trước kia đối xử với tôi thế nào? Bây giờ nói một câu anh sai rồi, anh xin lỗi là xong hả. Đầu óc tôi bình thường chưa đến nỗi ngu đần mà đi tin lời anh. Còn nữa!? Vương Tuyết Linh!?? Tôi tên Băng Tuyết Linh... Họ Băng đó!? Quên nói... Anh lấy quyền gì mà tôi phải tha thứ, quay lại với anh "
" Anh là hôn phu của em " Mạc Tử Vỹ nghe Băng Tuyết Linh nói thế không suy nghĩ gì mà trả lời ngay lập tức. Nhưng anh đã quên... anh đã từ hôn cô...
" Hôn phu... Anh kể chuyện cười đó hả. Bộ anh quên rằng anh đã từ hôn tôi sao? Từ hôn tôi để đến với nữ thần bạch liên hoa Vương Nhã Yên sao? " Băng Tuyết Linh cười nói
" Anh... "
" Thôi đủ rồi. Tôi có hẹn phải đi... không rảnh ở đây nghe anh kể chuyện cười " Nói xong cô lập tức chạy đi luôn, ngu hay sao mà ở lại đây nữa. Nhưng khi cô vừa đi, Vương Nhã Yên đứng ở một góc nghiến răng,tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt lóe lên sự độc ác nhưng xong lại trở lại bộ dạng bạch liên hoa như thường ngày bước đi
.